Sư Hòa và Mộ Tương tới hạ giới. Nơi đây vốn hẳn là kinh thành Đại Tương, nay đã được thay thế bằng quốc đô mới, nhưng cuối cùng nó đã khôi phục lại sự thịnh vượng trước đây.
Trong quán trà đông đúc, hai người ngồi trong phòng riêng và gọi một bàn những món ăn ngon.
Mộ Tương không quá dám nhìn vào mắt Sư Hòa, cho dù đã xảy ra bao nhiêu chuyện, hắn vẫn giống năm đó, đầy luống cuống sau khi phát hiện tâm ý của mình dành cho Sư Hòa.
Mặc dù hiện giờ là luống cuống vì sự thân mật giữa hai người ngày hôm qua.
Sư Hòa thì rất tự nhiên nhìn Mộ Tương, thấy vành tai hắn dần đỏ lên từng chút một trong sự chăm chú của mình, còn cả ánh mắt trốn tránh quen thuộc kia, chợt hiểu ra tại sao Mộ Tương né y vào cái năm vấn tóc ấy.
Sư Hòa nhìn Mộ Tương lơ đễnh, hỏi:
"Không hợp khẩu vị à?"
Mộ Tương định thần lại, lắc đầu: … Không phải.
Sư Hòa ngẫm nghĩ:
"Vậy là thân thể còn khó chịu à?"
… Mộ Tương cứng đờ, mặt không biểu cảm mà quay đầu đi,
"Không có gì khó chịu, khá tốt."
Sư Hòa gắp miếng cá cho hắn:
"Thế thì ăn nhiều chút."
Mộ Tương yên lặng nhìn trên bàn đồ ăn ngon một hồi lâu mới hỏi: Sư phụ.
Sư Hòa ngước mắt: Hả?
Mộ Tương uyển chuyển nói:
"Ngươi mang bạc không?"
Sư Hòa:
"… Ngươi không mang à?"
Mộ Tương đâu nhớ nổi chuyện phải đem bạc chứ. Hắn được Sư Hòa dỗ dành choáng váng đến mức muốn cùng Sư Hòa sinh sống ở hạ giới ngay lập tức.
Trong lúc vội vàng chẳng có gì ngoài quần áo.
"Đến đâu thì hay đến đó."
Nếu đã gọi thì ăn trước rồi nói sau.
Tuy hai người không đem bạc theo, nhưng có không ít vật phẩm quý giá, có thể làm thế chấp trước.
Ăn xong, Sư Hòa lấy khối phong ngọc ra, giải thích nguyên nhân với chưởng quỹ, lát nữa sẽ mang bạc tới.
Chưởng quỹ cũng là người có mắt nhìn, cách ăn mặc và khí chất của Sư Hòa và Mộ Tương vừa thấy đã không giống người thường, không phải kẻ thiếu tiền, hơn nữa màu sắc của ngọc bội trông đã biết là giá trị xa xỉ, dù hai người này thật sự một đi không trở về thì họ cũng không lỗ.
Mộ Tương chứng kiến tất cả, mấp máy môi nhưng chưa nói gì.
Suốt quãng đường đi đến tiệm cầm đồ, Mộ Tương không hề nhìn thẳng Sư Hòa, cũng không chủ động nói chuyện.
Sư Hòa lấy noãn ngọc trên người ra, cho chủ hiệu cầm đồ định giá nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!