Chương 5: (Vô Đề)

Vậy thì làm sao thi Đại học? Làm sao quay về thành phố?

"Chỉ vì chút chuyện này mà đòi chia tay à? Thịnh Tịnh Tuyết, sao lại có người phụ nữ tùy tiện như cô vậy?" Lương Nguyệt Như chỉ vào mũi tôi, còn kích động hơn cả hai người trong cuộc là tôi và Lương Khang An.

"Không được!

Nếu cô chia tay với anh trai tôi, tôi sẽ nói là các người đã ngủ với nhau rồi! Đến lúc đó ngoại trừ anh trai tôi, tôi xem ai còn cần một người phụ nữ có vấn đề về phẩm chất đạo đức như cô!

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!

📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Chị Tịnh Tuyết, vậy cô nói xem, nếu cha mẹ cô biết được, liệu có bị tức c.h.ế. t ngay không? Chú Thịnh, dì Thịnh đều là người đọc sách, chút nước bọt cũng có thể nhấn c.h.ế. t các người."

Thấy tôi tức đến nói không ra lời, Lương Nguyệt Như cười, như thể nắm được nhược điểm của tôi.

"Thực ra cô và anh trai tôi quen nhau lâu như vậy, không thể không có tình cảm, tôi chỉ công nhận một mình cô là chị dâu."

[Cứng rồi, nắm đ.ấ. m cứng rồi. ]

[Tôi~chỉ~công~nhận~một~mình~cô~là~chị~dâu~]

[Táo bạo! Dám bịa chuyện đồi trụy! Thúy Quả (*), đánh vỡ mồm nó cho tôi! ]

(*) Nhân vật trong Chân Hoàn truyện

Cơn giận dâng lên não, tôi không thể ngờ trên đời lại có kẻ bạc như vậy, tâm địa hiểm độc như vậy, những lời này nói ra rõ ràng là muốn bức tử tôi!

Bức tử cha mẹ tôi!

Đi c.h.ế. t đi!

Tôi đá một cú vào bụng Lương Nguyệt Như, thuận thế cưỡi lên người cô ta, một tay bóp chặt cổ cô ta, tay kia đánh loạn xạ lên mặt và n.g.ự. c cô ta!

Hai năm nay tôi làm việc nhiều hơn Lương Nguyệt Như rất nhiều, có đầy đủ sức lực và thủ đoạn!

"Lương Nguyệt Như, tôi tuyệt đối không chịu sự uy h.i.ế. p của các người! Đành vậy, chúng ta cùng chết! Chết đi!"

"Cô đánh tôi? Thịnh Tịnh Tuyết, tôi sẽ không tha cho cô đâu! Đồ tiện nhân!"Hu hu hu hu, cô tha cho tôi đi, tôi đau quá—

"Tôi toàn nói bậy! Tôi mồm thối, cô đừng đánh tôi nữa! Xin cô—"

[Hay hay hay, đây mới là đàn bà thật sự! ]

[Đúng vậy đó, đàn ông đá chỗ hiểm, đàn bà đánh ngực, mọi người nhớ kỹ nhé. ]

[Đã hả, quá đã. Ước gì có thể đánh Lương Khang An như vậy thì tốt biết mấy! ]

Khi Triệu Phương và những người khác nghe tiếng chạy đến, Lương Nguyệt Như đã bị tôi đánh đến mức không còn ra hình dạng, ngay cả sức kêu cứu cũng không còn.

Cô đang làm gì vậy!

Lương Khang An đẩy tôi ra, ôm Lương Nguyệt Như đang nằm dưới đất lên:

"Thịnh Tịnh Tuyết, cô có phát điên không? Sao cô dám đánh người như vậy! Tôi muốn đến đồn cảnh sát tố cáo cô!"

Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, một nửa là đau lòng, một nửa là kích động.

Nếu tôi bị bắt vào trong đó, chỉ là vấn đề thời gian để lấy được tài liệu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!