Lệ Đình Khâm rất nghiêm túc tiếp đãi bạn bè của Cố Thầm.
Mà nhóm bạn này cũng đang nóng lòng muốn xem thử, rốt cuộc người này có trình độ thế nào, mà có thể khiến anh Thầm cam tâm tình nguyện làm tiểu kiều thê?
Nhưng khi nhìn thấy các món ăn trên bàn đều rất hợp khẩu vị và thói quen của họ, bọn họ chợt nhận ra Lệ Đình Khâm không hề đơn giản.
Ít nhất thì, trong suốt nửa tháng qua, Lệ Đình Khâm không hề hoàn toàn bị động trước sự xuất hiện của bọn họ.
Lúc bọn họ tìm hiểu về Lệ thị, thì có lẽ Lệ Đình Khâm cũng đồng thời thu thập thông tin về họ.
Lệ Đình Khâm bình thản mỉm cười:
"Xin lỗi vì lần đầu tiên bạn của A Thầm đến chơi, mà chúng tôi lại đang đi nghỉ không kịp trở về. Nên tôi đã chuẩn bị một chút trước, hy vọng mọi người không phiền lòng."
Một người đàn ông có hàm dưỡng, có chừng mực và có khả năng kiểm soát cục diện, vừa bày tỏ sự coi trọng đối với Cố Thầm, lại không khiến người khác cảm thấy bị theo dõi hay áp lực.
Chu Diễm vẫn không chịu đổi cách xưng hô, cười híp mắt:
"Đương nhiên là không ngại, cảm ơn anh dâu."
Lệ Gia Thụ vừa ăn cơm, vừa do dự mãi, muốn nói lại thôi.
Anh trai trước đây hỏi mình nhiều như vậy, rốt cuộc có biết thân phận của bọn họ không?
Có biết rằng tình thế hiện tại rất nguy hiểm không?!
Lệ Đình Khâm vừa thong thả bóc tôm cho Cố Thầm, vừa bình tĩnh hỏi:
"A Diễm, tiếp theo các cậu có dự định gì không? Có thể ở lại đây lâu dài, hay một thời gian nữa sẽ phải về?"
Lệ Gia Thụ ngước lên nhìn Lệ Đình Khâm, không hổ là anh trai mình, chỉ một câu đã nói trúng bản chất vấn đề.
Chu Diễm nheo mắt lại: Anh dâu nghĩ sao?
Đã điều tra bọn họ, vậy chắc chắn không thể không nhận ra lai lịch của họ.
Lệ Đình Khâm bình thản nói:
"A Diễm chắc hẳn vẫn còn công việc ở đây? Còn những người khác thì đã chuẩn bị trở về?"
Chu Diễm bật cười:
"Quả nhiên là người anh Thầm chọn."
Ngoài mình ra, những người còn lại đều giống như xuất hiện từ hư không.
Muốn nhìn thấu bọn họ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Xem ra, anh Thầm nhìn trúng người này, quả thực rất có lí do.
---
Cố Thầm cảm thấy đám người này đấu trí qua lại đến đau đầu, liền cười tươi rói nhưng giọng điệu đầy uy hiếp:
"Được rồi, tất cả ăn cơm đi."
Thực ra hôm nay cũng không còn sớm nữa, mà hai người bọn họ cũng vừa trải qua chuyến đi dài về đây.
Mọi người cũng không tiện quấy rầy thêm, lần lượt cáo từ, để lại không gian riêng cho hai người họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!