Cố Thầm gật đầu nói:
"Được thôi, vậy chúng ta ăn cơm đi." Cuối cùng thì Gia Thụ cũng biết điều một lần, nãy giờ cậu bị làm phiền đến mức đau đầu, giờ có thể yên tĩnh nghỉ ngơi bên Lệ tổng rồi.
Cậu lại quay sang nói với Lệ Đình Khâm:
"Giờ có làm món khác cũng không kịp, tôi bảo đầu bếp Hứa làm lẩu, anh ăn quen chứ?"
Vì mấy người họ trở về mà không báo trước, đầu bếp Hứa, người được Lệ Đình Khâm đặc biệt mời đến nấu ăn cho Cố Thầm, dù tay nghề xuất sắc, nhưng cũng không thể chuẩn bị những món cầu kỳ ngay lập tức.
"Lần trước chẳng phải đã nói đợi tôi về rồi ăn lẩu sao?"
Lệ Đình Khâm tiện tay kéo ghế cho Cố Thầm rồi ngồi xuống đối diện:
"Nhưng mà, A Thầm, em đã kết thúc chế độ ăn dưỡng sinh chưa?"
Vừa nói, ánh mắt anh lại không kìm được mà nhìn về phía Cố Thầm. Anh chợt nhớ đến cảm giác khi hai người chạm vào nhau trên sô pha, đường nét cơ bụng săn chắc mà anh cảm nhận được.
Thời tiết đầu hè ngày một nóng hơn, Cố Thầm đã cởi áo khoác vest, chỉ còn mặc một chiếc sơ mi trắng của Lệ Đình Khâm. Chiếc sơ mi hơi ôm người, có thể dễ dàng nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh của cậu. Dù có tập luyện có cơ bụng đi chăng nữa, thì chắc chắn cũng chỉ là một lớp cơ mỏng với đường nét đẹp mắt.
Cổ áo sơ mi mở hai cúc, để lộ cần cổ thon dài và xương quai xanh rõ ràng.
Lệ Đình Khâm kiềm chế ánh mắt của mình. Phải công nhận rằng, Cố Thầm thực sự duy trì vóc dáng và sức khỏe rất hoàn hảo, dáng vẻ tao nhã, khí chất như tùng như ngọc.
Cố Thầm đáp:
"Không hẳn là kết thúc, tôi vẫn duy trì chế độ ăn uống lành mạnh, nhưng khi nào thích hợp ăn lẩu thì vẫn nên ăn chứ." Làm việc liên tục ba ngày, hôm nay lại tốn bao nhiêu nước bọt, giờ thực sự rất cần một bữa lẩu để bù lại năng lượng.
Dù thời gian gấp gáp, nhưng biệt thự dự trữ đầy đủ nguyên liệu, đầu bếp Hứa cũng không làm phụ lòng mức lương cao của mình. Nồi lẩu cay dùng nước cốt mỡ bò xào trực tiếp, bỏ thêm thảo quả, thì là, lá nguyệt quế, vừa cay vừa tê lại thơm nồng.
Nồi lẩu trắng vì không có nước hầm xương nên không làm lẩu nấm, mà thay bằng nồi lẩu cà chua xào tươi, còn có cả bò viên tự làm, ngửi thôi đã thấy chua ngọt kí. ch t. hích vị giác.
Ở bên ngoài, Lệ Gia Thụ ngửi thấy mùi lẩu cay xào tươi từ bếp lan ra, liên tục nuốt nước miếng. Rồi cậu ta nhận được một giỏ sandwich do dì Trương mang đến.
Lệ Gia Thụ:
"= = Cảm ơn dì Trương."
Mùi lẩu này sắp hành hạ cậu ta phát điên rồi! Cậu ta vội vàng giục tài xế:
"Đi đi đi, mau đi thôi!"
Chiếc xe cuối cùng cũng rời biệt thự, chạy xuống chân núi. Lệ Gia Thụ cảm thấy đói không chịu nổi, tức giận cắn một miếng sandwich để lót dạ, suýt nữa thì nghẹn chết. Cậu ta uống vội ngụm nước: Khụ khụ khụ! Sao trên đời lại có người có thể làm món sandwich đơn giản đến vậy mà vẫn dở tệ như thế chứ!
Cậu ta cảm thán:
"Không phải nói đầu bếp Hứa trong biệt thự là hậu duệ của ngự trù sao? Sao không phải ông ấy làm sandwich cho chúng ta ăn chứ?" Không ăn được lẩu, ăn một cái sandwich của ngự trù cũng còn đỡ.
Không phải cậu chê dì Trương, nhưng bảo người dọn dẹp nhà cửa làm sandwich, thực sự không đúng chuyên môn chút nào.
Tài xế: … Nhị thiếu gia, vậy cậu đoán xem vì sao lại như thế?
Lệ Gia Thụ nghĩ một lát, anh dâu còn ở nhà tổ mà ông nội còn chưa được ăn, vậy cậu ta không được ăn cũng coi như cân bằng.
Nhưng mà, mùi lẩu lúc nãy thực sự làm cậu ta thèm đến phát điên. Cậu nói:
"Haizz, đi thôi chú Hứa, xuống núi ăn lẩu!"
Tài xế Hứa lại từ chối:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!