Chương 48: Chuyện hợp pháp.

Bị Lệ Đình Khâm, người đột ngột trở về nhà, trực tiếp hỏi như vậy, Cố Thầm cũng không hề che giấu, thái độ rất tự nhiên.

Cậu lười biếng tựa cằm lên bàn tay đặt hờ trên tay vịn, thản nhiên nói:

"Muốn mặc vest, nên tiện tay lấy thử thôi."

Lệ Đình Khâm ngồi xuống bên cạnh Cố Thầm, cẩn thận quan sát một chút, yết hầu bất giác trượt lên xuống, rồi nói:

"Tôi nhớ… đây là bộ tôi để quên ở chỗ Gia Thụ đúng không?"

Tất cả quần áo và phụ kiện của anh đều được chuẩn bị theo bộ. Bộ này là từ trước khi kết hôn với A Thầm, lần đó ở tạm căn hộ của Gia Thụ một đêm, thay ra rồi quên không mang đi. Anh vẫn còn nhớ bởi vì đồng hồ và khuy măng sét của bộ này rất quen thuộc.

Cố Thầm thản nhiên đáp:

"Phải, ở biệt thự này tôi chỉ mang theo đồ thường ngày và quần áo ở nhà, không có vest. Vừa hay Gia Thụ tìm được bộ này, tôi thử một chút, cũng khá vừa vặn."

Lệ Đình Khâm nắm lấy tay Cố Thầm, kéo đến gần để nhìn cổ tay cậu, rồi hỏi:

"Chẳng phải em nói không thích đeo đồng hồ sao?" Chiếc đồng hồ này trước kia anh thường đeo, nhưng khi đeo trên tay A Thầm, dường như lại càng tôn lên vẻ thanh nhã và quý phái của cậu hơn.

Cố Thầm khẽ cười:

"Thử quần áo thì tất nhiên phải thử cả bộ." 

Cậu như chợt nhớ ra điều gì, giơ tay định tháo đồng hồ xuống:

"Nhưng… tôi thật sự không thích đeo, vẫn là vòng đeo tay thể thao hợp với tôi hơn."

Thế nhưng, Lệ Đình Khâm đột nhiên nắm lấy tay cậu, giữ lại động tác cởi đồng hồ. Khoảng cách giữa hai người theo đó mà càng thu hẹp.

Nhưng bản thân Cố Thầm vốn đang lười biếng tựa vào sô pha, còn Lệ Đình Khâm lại hơi nghiêng người về phía trước, tạo ra một tư thế tựa như đang nửa ép cậu lên sô pha vậy.

Ban đầu, Lệ Đình Khâm muốn nhìn thẳng vào mắt Cố Thầm, nhưng ánh mắt lại không kìm được mà lướt qua nơi khác. Vì đang đeo cà vạt nên cúc áo sơ mi được cài kín đến tận cổ, càng làm nổi bật lên yết hầu gợi cảm của A Thầm, mang theo một vẻ cấm dục và lạnh lùng.

Lệ Đình Khâm dời ánh mắt đi, lần này mới nhìn thẳng vào đôi mắt sau gọng kính vàng của cậu, trầm giọng hỏi:

"A Thầm, thật sự chỉ là thử một chút thôi sao?" Vì anh về nước đột xuất, A Thầm đương nhiên không thể cố ý mặc bộ này để anh thấy được.

Nếu hôm nay anh không tình cờ bắt gặp, có lẽ cậu sẽ mặc nó một mình trong nhà, cũng chẳng ai biết đến.

Cố Thầm chớp mắt, khóe môi cong lên, hỏi ngược lại: Lệ tổng nghĩ sao?

Khoảng cách quá gần khiến cậu có thể ngửi thấy mùi hương từ sữa tắm mà mình từng giới thiệu cho Lệ Đình Khâm. Ừm, mùi hương mình thích, quả nhiên vẫn là trên người người khác thì ngửi mới thơm.

Cùng lúc đó, Lệ Đình Khâm cũng ngửi thấy hương bạc hà nhàn nhạt từ sản phẩm chăm sóc cá nhân giống hệt mình. Kết hợp với bộ vest và phụ kiện của anh, cảm giác như cả người A Thầm đều đang bị bao bọc trong khí tức của anh vậy. Nhận thức này khiến cổ họng anh có chút khô khốc.

Nhưng anh kiềm chế lại những suy nghĩ vẩn vơ, chợt thoáng đăm chiêu, chẳng lẽ A Thầm… vẫn còn quá cô đơn sao?

Có điều lần này Lệ Đình Khâm lại hiểu lầm rồi.

Phòng khách của Lệ Gia Thụ vốn được chuẩn bị cho Lệ Đình Khâm, đương nhiên trợ lý sẽ sắp xếp sẵn các vật dụng cá nhân mà anh quen dùng. Vậy nên Cố Thầm không phải cố tình dùng sữa tắm của anh mỗi ngày.

Lệ Đình Khâm nói: Tôi nghĩ… Nhìn vào đôi mắt lấp lánh ý cười của Cố Thầm, anh khẽ cau mày trầm tư. Dần dần hiểu rõ tính cách của cậu hơn, anh biết chuyện này không thể đơn giản quy cho sự cô đơn được. Nhưng A Thầm không hề biết anh sẽ về nước, vậy nên tất cả… chỉ có thể là trùng hợp.

Anh chợt nhớ lại ván cờ—

"Sao Lệ tổng biết được, quân đen không phải cố ý để quân trắng ăn mất?"

Rồi anh nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!