Chương 47: “A Thầm, em… sao lại mặc đồ của tôi?”

Cố tổng… chúng ta…

Lệ Gia Thụ vừa quay đầu đã nắm chặt tay Cố Thầm, vì quá kích động mà cả mặt lẫn tay cậu ta đều nóng bừng, suýt nữa thì rơm rớm nước mắt.

Nắm lấy tay trái của Cố Thầm, cảm giác có chút mát lạnh… Ồ, trên đó còn đeo chiếc Patek Philippe của anh trai cậu ta nữa.

Cố Thầm chỉ nhàn nhạt liếc xuống bàn tay bị nắm, khiến Lệ Gia Thụ giật mình vội vàng buông ra. Cậu ta đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ anh dâu mình tung hoành ngang dọc, mà ánh mắt này… lại càng trở nên áp đảo hơn.

Thấy cậu ta đã rút tay về, Cố Thầm không nhanh không chậm thu dọn tài liệu trước mặt rồi đưa lại cho cậu ta, thản nhiên nói:

"Tan làm đúng giờ đi."

Hả? Anh dâu, chúng ta thắng rồi mà sao anh chẳng chút kích động nào vậy? Anh vừa làm nên chuyện động trời thế này, chẳng lẽ không đáng để bày tỏ cảm xúc một chút sao?

Thấy Cố Thầm đã chỉnh trang lại áo vest và đứng dậy, Lệ Gia Thụ vội vàng thu dọn tài liệu.

Lúc này, mười một đại diện doanh nghiệp bước đến chào hỏi Cố Thầm. Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng, bận rộn của Lệ Gia Thụ khi đi theo sau Cố tổng, họ lập tức ngầm hiểu ra… Vậy thì chẳng cần phải chào hỏi Lệ tổng nữa nhỉ?

Họ đồng loạt nói với Cố Thầm. 

Cố tổng.

Cố tổng, chào ngài.

"Cố tổng, xin hãy nán lại một chút."

Lệ Gia Thụ vừa ngẩng đầu đã thấy anh dâu mình bị vây kín, không chỉ có 11 vị đại diện kia, mà còn có trợ lý, cố vấn của họ, khiến lối ra khỏi phòng họp chật kín không kẽ hở. A a a! Đây chính là hậu quả của việc không tan làm đúng giờ sao?!

Hôm nay, đích thân Tạ tổng của GH đến dự.

Ông ta lập tức mở lời:

"Được gặp Cố tổng hôm nay, quả thực phong thái của ngài khiến người ta tâm phục khẩu phục. Không biết hiện tại Cố tổng đang đảm nhiệm vị trí nào?"

Người như Cố tổng hẳn là tay chơi đỉnh cấp trong lĩnh vực tài chính gì đó rồi. Với một ngành nghề ngoài rìa như xử lý rác thải, đúng là bị nghiền nát hoàn toàn.

Dù kết quả hôm nay khiến họ hài lòng, nhưng… liệu có phải chính Cố tổng cũng đã đoán trước rồi không?

Thấy lối ra bị chặn cứng, Cố Thầm âm thầm thở dài một hơi, lạnh nhạt đáp:

"Tôi đã nghỉ ngơi rồi."

Tạ tổng nhẹ nhõm hẳn, mỉm cười gật đầu:

"Thì ra Cố tổng đã đạt đến tự do tài chính." Với năng lực cấp bậc này, việc nắm giữ cổ phần của một tập đoàn lớn rồi về hưu cũng chẳng có gì lạ. Ông ta chỉ sợ Cố tổng vẫn còn đang cầm trịch một tập đoàn nào đó, đến mức họ cũng chẳng có tư cách mời chào.

Cố Thầm thuận miệng đáp: Cũng coi như vậy. Lệ tổng hàng tháng gửi năm triệu, quả thực tài chính rất tự do.

Tạ tổng tiếp lời:

"Vậy Cố tổng có hứng thú đảm nhiệm vị trí cố vấn cấp cao cho công ty chúng tôi không? Thời gian linh hoạt, gần như không có áp lực công việc…" Mời về làm quản lý cấp cao thì chắc là mơ tưởng rồi, nhưng làm cố vấn thì có thể thử xem sao?

Lệ Gia Thụ thấy vậy thì lườm một cái, ngay trước mặt cậu ta mà còn muốn cướp anh dâu cậu ta sao? Không tính để cậu ta vào mắt luôn đúng không? Bọn họ có biết cậu ta đã phải dùng cái ao đó để uy hiếp thì anh dâu mới miễn cưỡng ra tay ba ngày không?! Còn dám mơ tưởng mời anh dâu làm cố vấn ư?

Lệ Gia Thụ lập tức nở một nụ cười thánh thiện, nói:

"Dựa vào giao tình giữa nhà họ Lệ và nhà họ Cố, tôi mới miễn cưỡng mời được Cố tổng giúp đỡ, đồng ý đến thành phố H làm cố vấn cho Hoàn Vũ trong ba ngày. Lịch trình của Cố tổng rất bận, mong mọi người đừng làm phiền."

Nghe vậy, mọi người đều trầm ngâm suy nghĩ, nhà họ Cố? Nhà họ Cố? Là họ nhà Cố Trọng Mậu sao? Chắc chắn không phải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!