Lệ Gia Thụ u oán nhìn chằm chằm câu nói của Vân Chu. Gì mà đem cho mẹ xem? Tối nay rốt cuộc còn ngủ hay không?
Thế là cậu ta nhắn lại: [Chúng ta tốt nghiệp cùng một trường tiểu học, không ngờ sau khi tốt nghiệp đại học lại có khoảng cách lớn đến vậy. Tôi chỉ gửi cho cậu một trang giấy thôi mà cậu còn phải đưa mẹ xem sao?]
Chậc chậc, lần này đúng là khoe mẽ thành công rồi.
Vẫn là anh dâu lợi hại nhất!
Nhưng Vân Chu lại đáp: [Được rồi, thế này thì đã rõ, chắc chắn thứ này không phải do anh viết. Trong một trang giấy này bỏ qua vô số bước suy luận và diễn giải, hoàn toàn không phải chuyện chỉ gói gọn trong một trang. Tôi đoán là anh còn chưa hiểu nổi logic cơ bản bên trong.
Nói đi, anh nhờ vị đại lão nào trong viện nghiên cứu giúp vậy?]
Hả? Hả hả??? Lệ Gia Thụ choáng váng. Cậu ta chỉ bảo anh dâu tùy tiện bịa vài câu thôi, thế mà lại thành ra thế này? Nếu bây giờ còn tin rằng anh dâu tự viết, chi bằng tin rằng anh dâu là Tần Thủy Hoàng luôn cho rồi.
Vân Chu thấy Lệ Gia Thụ không trả lời, lại tiếp tục: [Anh Gia Thụ à, xin lỗi nhé, buổi chiều em chỉ đùa thôi. Giờ em vạch trần rồi, anh cũng không cần thấy xấu hổ đâu.
Anh nghĩ xem, ngay cả nhóm nghiên cứu của mẹ em còn chưa có kết quả với dự án này, anh không hiểu cũng là chuyện bình thường thôi mà.]
[Thế nên, thật ra anh nên tự hào vì quen biết một đại lão trong giới học thuật. Để giúp anh chứng minh hướng nghiên cứu này sai, người đó chắc đã bỏ ra không biết bao nhiêu công sức, có lẽ cả đêm qua đều phải làm thêm giờ.
Nhà em còn chưa có mối quan hệ nào tầm cỡ thế này đâu.]
Lệ Gia Thụ càng thêm bối rối: …
Nói người đó là anh dâu á? Cả đêm qua làm thêm giờ? Không phải cả đêm gọi video yêu xa với anh trai tôi à???
Vân Chu nói một hồi, cuối cùng cũng lộ ra mục đích: [Anh Gia Thụ đẹp trai tốt bụng thích giúp đỡ người khác ơi~ Anh có thể cho em biết, anh đã nhờ vị đại lão nào trong viện nghiên cứu vậy? Em có thể đến gặp không?
Em vẫn còn một số thắc mắc về hướng nghiên cứu này, muốn hỏi vị giáo sư ấy chút...]
Lệ Gia Thụ bắt đầu nghi ngờ cuộc đời. Cậu ta trả lời: [Bạn học Tiểu Vân, tạm thời không thể nói cho cậu biết được, tôi phải hỏi ý kiến vị giáo sư đó trước đã.]
Dù sao anh dâu học tài chính, mà thứ này lại là một vấn đề học thuật hóc búa, chắc chắn không thể do anh dâu nghĩ ra. Nếu cậu ta nhận bừa, lỡ đến lúc đó làm anh dâu khó xử thì sao? Vẫn là nên hỏi rõ xem sao.
Vân Chu lập tức đáp lại: [Đáng ghét!
Tối nay rốt cuộc anh có để tôi ngủ không hả!!!]
Lệ Gia Thụ cười hả hê. Chậc chậc, kẻ khiến người khác mất ngủ, cuối cùng cũng sẽ mất ngủ thôi.
Vân Chu: [Thôi vậy, đợi mẹ tôi xác minh đã rồi tính.]
Kết thúc cuộc trò chuyện với Vân Chu, Lệ Gia Thụ cảm thấy đại thắng lợi, mở lại khung chat với Cố Thầm. Thế rồi cậu ta lại thấy tin nhắn anh dâu nhắn tối qua bảo đừng nhắn nữa.
Nụ cười trên mặt Lệ Gia Thụ lập tức biến mất: …
A a a, giờ tôi mà không biết chân tướng thì tối nay cũng mất ngủ mất thôi!!!
Lệ Gia Thụ trằn trọc cả đêm, chỉ chờ trời sáng để hỏi Cố Thầm. Nghe nói anh dâu dậy lúc 6 giờ sáng, vậy chắc cũng không còn phải đợi lâu nữa.
Sáu giờ sáng hôm sau, đồng hồ sinh học tốt giúp Cố Thầm tỉnh giấc đúng giờ. Ngủ đủ tám tiếng, tinh thần cậu rất tốt, tâm trạng cũng vui vẻ.
Vừa kéo rèm cửa sổ, cậu đã nhận được cuộc gọi video từ Lệ Đình Khâm:
"A Thầm, chào buổi sáng."
Cố Thầm cầm điện thoại, nhắm mắt lại phơi nắng một lúc bên cửa sổ sát đất, rồi mới mở mắt ra. Ngoài cửa sổ, sắc xanh mơn mởn trải dài.
Giọng cậu nhẹ nhàng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!