Chương 39: Đừng nhắn tin cho anh dâu sau 9 giờ.

5 triệu, quả thật Lệ Gia Thụ không có, nhưng vừa nghe thấy con số 5 triệu, Lệ Gia Thụ lập tức liên tưởng đến điều khiến cậu ta từng kinh ngạc, tiền tiêu vặt của anh dâu cậu ta. Một tháng 5 triệu, cứ như tiền không còn là tiền nữa.

Tuy nhiên, vì quan hệ thân sơ gần xa, tất nhiên cậu ta không thể nhắc đến chuyện tiền tiêu vặt của anh dâu trước mặt Vân Chu.

Thay vào đó, cậu ta nói:

"Bạn học Tiểu Vân à, thế thì tôi không rõ có nhà đầu tư nào tinh mắt chưa, cố lên nhé!"

Trong ấn tượng thời thơ ấu của cậu ta, dì Vân là một nhà nghiên cứu xuất sắc, thời đó bà từ bỏ mức lương cao ở một viện nghiên cứu nước ngoài để kiên quyết trở về nước.

Nhưng sau khi về nước, do ngành nghề liên quan còn phát triển chậm, quan niệm của bà có phần đi trước thời đại, nên đối tác của bà không mấy lạc quan. Cuối cùng, chú Minh đã dốc hết gia sản để ủng hộ nghiên cứu của bà, và chính nhờ đó mà họ đạt được bước đột phá.

Sau này, chú Minh cũng trở thành chồng của bà.

Lệ Gia Thụ biết chuyện này là vì từ nhỏ ông nội đã có ý đào tạo cậu tabtheo hướng đó, nên cậu ta cũng hiểu tình hình gia đình Vân Chu.

Thế nhưng bây giờ nhìn vào tình cảnh nhà họ Vân, cậu ta không rõ là dì Vân sắc bén năm xưa đã trở nên cố chấp cực đoan, hay là bà thực sự nhìn thấy tiềm năng trong dự án này, sẵn sàng một lần nữa dốc hết gia sản để làm ra kết quả như trước đây.

Không ngờ, sau khi nghe Lệ Gia Thụ từ chối, Vân Chu không hề thất vọng ngay mà lập tức nhét tập hồ sơ trong tay vào tay cậu ta:

"Sếp Lệ, có đầu tư hay không thì cứ xem qua bản kế hoạch đã."

Lệ Gia Thụ:

"... Tôi còn tưởng cậu cầm theo sơ yếu lý lịch, hóa ra là có chuẩn bị trước rồi à."

Cậu ta cầm tập hồ sơ, định đặt lên bàn làm việc:

"Nếu có thời gian tôi sẽ xem." Theo như ông nội dạy, quá trình phát triển của nhà họ Vân cũng có thể xem như một ví dụ học tập.

Thế nhưng Vân Chu vẫn tiếp tục năn nỉ:

"Sếp Lệ, nhị thiếu, Tiểu Gia, Tiểu Thụ... anh xem ngay bây giờ đi, chi phí in mấy chục tệ lận đó, lát nữa tôi còn phải mang đi gặp nhà đầu tư khác."

Lệ Gia Thụ: ... Cậu này đúng là biết được đà mà lấn tới mà.

Nhưng thấy cậu ta đến cả chi phí in cũng tiếc, Lệ Gia Thụ đành mở tài liệu ra xem ngay trước mặt cậu ta. Dù gì thì cậu ta cũng là ông chủ, mấy thứ này cậu ta vẫn đọc hiểu được. Vừa đọc, cậu ta lập tức bị thu hút.

Luận chứng tính khả thi thực sự rất có lý, nhưng hướng nghiên cứu dường như hơi dàn trải? Thứ này có tiềm năng lớn, nhưng chu kỳ hoàn vốn đầu tư thì…

Đọc xong phần chính, cậu ta bỗng ngẩng đầu lên nhìn Vân Chu: 5 triệu?

Vân Chu gật đầu: Đúng vậy.

Lệ Gia Thụ mỉm cười:

"Tôi thấy nhà cậu tiêu 5 triệu một tháng đấy." Mà thứ có thể tiêu 5 triệu một tháng, chỉ có thể là tiền tiêu vặt của anh dâu cậu ta thôi.

Vân Chu gật đầu:

"Đúng vậy, tôi vay trước 5 triệu. Dù sao nếu tôi hỏi vay cậu 50 triệu, anh cũng đâu có đúng không?"

Cậu ta cảm thán:

"Vậy nên kế sách tối ưu là tìm một đại gia kết thông gia, nhà họ đầu tư, nhà tôi nghiên cứu, đôi bên cùng có lợi biết bao..."

Lệ Gia Thụ bỗng ngộ ra, thì ra tư duy của bạn học Tiểu Vân chính là học từ bố mẹ cậu ta.

Cậu ta nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!