Họ đã quay trở lại khu vực phòng ngủ. Nhìn chiếc giường đôi gọn gàng, sạch sẽ nhưng đã lâu không có ai ngủ, ý của Lệ Đình Khâm thế nào thì không cần nói cũng hiểu.
Cố Thầm nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, ngắm phong cảnh:
"Nơi này khá rộng rãi..." Cậu khẽ dừng lại một chút.
Lệ Đình Khâm chỉ nhìn chàng trai trước mặt, người mang dáng vẻ ung dung, điềm tĩnh, mỉm cười nói: …Cũng tạm thôi.
"Dù sao thì, tôi cũng đã quen ngủ trên giường của Lệ tổng rồi."
Cố Thầm đưa mu bàn tay trái lướt qua lớp vải lụa mềm mại của ga giường, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út để lại một dấu hằn rõ rệt.
Lệ Đình Khâm cụp mắt, quan sát động tác của cậu, trầm giọng hỏi: Sao lại nói vậy?
Sau đó, anh nhận ra Cố Thầm hơi nhếch khóe môi, đáp lại:
"Ở căn nhà cũ, có thể xem như tôi cũng đã chia sẻ không gian của Lệ tổng rồi, đúng không?"
Nghe thấy câu trả lời này, yết hầu của Lệ Đình Khâm vô thức chuyển động.
Hoàn toàn khác với tình trạng bị bỏ trống lâu ngày của biệt thự này, căn phòng trong nhà cũ là nơi anh đã sống suốt thời niên thiếu, riêng tư hơn nhiều.
Nhưng khi Cố Thầm ở đó, thật ra cậu đã ngủ trên giường của Lệ Đình Khâm không ít đêm rồi…
Chỉ có điều, chính anh lại quên mất mình đã kết hôn. Đôi mắt Lệ Đình Khâm trầm xuống, nói: Vậy thì tốt.
"Nệm giường của tôi đều được đặt làm riêng theo thói quen của tôi. Nếu em không thích, tôi sẽ gọi công ty đến làm lại một cái khác."
Cố Thầm lắc đầu:
"Không cần đâu, thật ra nệm của Lệ tổng đã rất thoải mái rồi, tôi ngủ quen rồi."
Lệ Đình Khâm khẽ hít vào một hơi. Đêm nay anh sẽ ra nước ngoài, vì vậy anh quyết định không tiếp tục chủ đề này nữa, giọng nói trở lại vẻ bình thản:
"Thế thì tốt. A Thầm, sau này mỗi tối khi tôi gọi video, tôi mong sẽ thấy em trên chiếc giường này." =))))
Cố Thầm nhướng mày nhẹ, đáp: Được thôi.
Từ phim trường ở thành phố D bay đến thành phố H rồi lên núi cũng đã khá muộn, Lệ Đình Khâm không thể nán lại lâu hơn. Dù sao, việc xuống núi cũng cần thời gian.
Nhưng trước khi đi, anh vẫn sắp xếp cho Cố Thầm 5 triệu tệ tiền tiêu vặt, nói:
"A Thầm, cầm lấy mà làm chuyện mình thích, đừng tiêu vào những thứ khác nữa."
Dù tháng trước anh đã chuyển khoản 61 triệu tệ, nhưng Lệ Đình Khâm biết rất rõ, Cố Thầm chưa bao giờ thực sự xem số tiền đó là tiền tiêu vặt. Phần lớn trong 50 triệu đó là để giúp em gái anh đầu tư, mà đối với gia đình Lệ Đình Khâm, chuyện này chẳng khác gì chuyển tiền từ túi trái sang túi phải.
Điều duy nhất có chút thú vị là Cố Thầm đã bỏ ra mấy trăm nghìn để rèn vài thanh kiếm, nhưng chẳng có chỗ đặt, đành phải để tạm trong phòng chứa đồ.
"A Thầm, chỉ cần em thích, biến cả biệt thự này thành một kho vũ khí cũng chẳng sao."
Cố Thầm: ... Có lẽ vẫn nên giải thích một chút.
Cậu thở dài:
"Lệ tổng, tôi thực sự không thích sưu tầm mấy thứ đó, chỉ cần dùng tốt là được."
Trong mắt cậu, đồ vật chỉ cần đáp ứng công năng là đủ, giống như chiếc đồng hồ thể thao cậu đang đeo, dù chỉ vài trăm tệ nhưng miễn là có đủ chức năng cậu cần, vậy là đủ rồi. Bảy thanh kiếm đủ loại cũng đã đáp ứng nhu cầu, làm thêm nữa thì thành kho vũ khí thật mất.
Vậy nên… hình như cậu cũng chẳng có thứ gì đặc biệt yêu thích?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!