Cảnh quay cuối cùng là cảnh đêm. Đúng lúc tối nay bầu trời trong vắt, không một gợn mây, một vầng trăng tròn treo cao. Lệ Tĩnh Vi thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thời tiết cũng không làm chậm tiến độ. Anh dâu quay xong tối nay là có thể về rồi.
Khung cảnh bên ngoài điện được bố trí vô cùng đẹp mắt. Một cây lê giả khổng lồ đứng sừng sững, tán cây phản chiếu ánh trăng sáng, cành cây trĩu đầy hoa trắng tinh khôi. Giữa những bóng hoa lay động, gương mặt lạnh lùng của Tạ Tĩnh Uyên thấp thoáng hiện ra.
Đêm nay, vị tiên nhân áo trắng sẽ múa kiếm dưới ánh trăng, nhưng lòng vẫn vướng bận trần thế, không thể phi thăng. Cuối cùng, tâm mạch rối loạn, thổ huyết vì thương tiếc cố nhân.
Chuyên viên hóa trang đang chỉnh lại tà áo cho Cố Thầm, còn Lệ Tĩnh Vi thì giảng giải về phân đoạn sắp quay:
"Thầy Cố, lát nữa khi múa kiếm, thầy có thể thể hiện một chút cảm giác cô độc không? Nhưng đừng quá lộ liễu, vì Tạ Tĩnh Uyên vốn là người không dễ bộc lộ cảm xúc. Sự cô độc của y chỉ có thể để người ta thoáng thấy qua kiếm pháp, chứ không nên thể hiện quá rõ trên gương mặt."
Cô dừng lại một chút, rồi cười khẽ:
"Haizz, tôi biết cách diễn đạt này hơi huyền ảo. Nhưng đó là hiệu quả lý tưởng nhất. Nếu thầy không làm được cũng không sao, cứ múa một bài kiếm mạnh mẽ và đẹp mắt là được."
Cố Thầm không bày tỏ ý kiến gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu: Tôi sẽ cố thử.
Vì Lệ Tĩnh Vi đã yêu cầu, Cố Thầm liền tìm trong ký ức một bộ kiếm pháp phù hợp. Đây là bộ kiếm do một cao thủ tuyệt thế sáng tạo ra sau cả đời độc cô cầu bại, nhưng lại không còn đối thủ nào để chiến đấu. Kiếm pháp này mạnh mẽ nhưng thấm đẫm nỗi cô đơn.
Lệ Tĩnh Vi kiểm tra lại từng vị trí một lần nữa:
"Tăng chỉnh quạt gió đi, gió mạnh quá, cần tự nhiên hơn… Thầy Cố, thầy đứng chếch sang phải khoảng 15 độ, góc này ánh trăng sẽ rọi xuống hoàn hảo hơn…"
Xác nhận xong xuôi, cô liếc sang chiếc ghế được đặt sẵn trong góc. Sao anh trai cô vẫn chưa tới?
Lệ Đình Khâm nói sẽ đến thăm đoàn phim, tất nhiên trợ lý của anh đã sắp xếp thời gian quay của Cố Thầm một cách kỹ càng để tránh lãng phí thời gian của ông chủ. Chiếc ghế khiêm tốn đặt trong góc chính là do trợ lý của Lệ Tĩnh Vi chuẩn bị cho Lệ Đình Khâm.
Đơn giản, kín đáo, nhưng góc nhìn lại rất tốt.
Nhưng nếu anh trai chưa đến, cô cũng không để chuyện đó ảnh hưởng đến tiến trình công việc. Cầm bộ đàm lên, cô ra lệnh:
"Tất cả bộ phận sẵn sàng… Action!"
Quạt gió thổi ra cơn gió đêm tự nhiên, làm tà áo trắng của Cố Thầm phấp phới. Dưới ánh trăng và bên những bông lê trắng, khung cảnh trở nên tĩnh lặng và mỹ lệ.
Nhưng ngay khi Cố Thầm xuất kiếm, Lệ Tĩnh Vi lập tức bị cuốn hút.
Kiếm pháp thật sắc bén!
Như một tia sáng phá vỡ màn đêm, kiếm chiêu vừa rộng mở vừa dứt khoát, mạnh mẽ không chút do dự. Sự cương mãnh của kiếm pháp và sự mềm mại của đêm trăng hòa quyện, tạo thành một vẻ đẹp hài hòa.
Lệ Tĩnh Vi nhìn đến mê mẩn, ngay cả nhịp thở cũng chậm lại. Đến khi nào Lệ Đình Khâm ngồi xuống phía sau, cô cũng chẳng hay.
Cố Thầm quá mạnh.
Không, phải nói là, Tạ Tĩnh Uyên quá mạnh. Một bộ kiếm pháp đầy sức thuyết phục như vậy, thực sự khắc họa được sự vô địch tuyệt đỉnh, sự tối cao của tiên giới.
Nhưng dù có tung hoành thiên hạ, cũng không còn ai đối chiến cùng. Lệ Tĩnh Vi chưa kịp nhìn lâu, thì xoạt một tiếng, thanh kiếm sắc bén đã tra vào vỏ, dứt khoát và gọn gàng. Màn múa kiếm đẹp đẽ và mạnh mẽ dưới trăng đã kết thúc.
Không gian tĩnh lặng.
Vị tiên nhân áo trắng đứng yên, kiếm trong tay, ánh trăng trải dài trên bờ vai, chỉ còn hoa rơi lặng lẽ.
Đột nhiên, Lệ Tĩnh Vi bừng tỉnh, thì ra đây chính là nỗi cô độc của kẻ mạnh.
Trong khi cô đang chìm trong cảm xúc, Lệ Đình Khâm cũng lặng lẽ nhìn Cố Thầm. Khi múa kiếm, ánh mắt Cố Thầm rất chuyên chú, ánh trăng thanh khiết phủ lên khuôn mặt cậu, tạo ra một vẻ đẹp vừa thánh khiết vừa lạnh lùng.
Kiếm pháp sắc bén khiến người ta trực tiếp cảm nhận được sức mạnh của cậu, đến mức không thể sinh ra chút tâm tư khinh nhờn nào.
Nhưng… cô độc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!