Cố Thầm trở về biệt thự Tùng Hạc thì phát hiện mấy thanh kiếm mà cậu đặt thiết kế riêng trước đó đã được giao đến. Dì Trương đã tạm thời cất giúp cậu.
Thấy cậu trở về, dì Trương giúp cậu sắp xếp hành lý, rồi lần lượt ôm mấy chiếc hộp gỗ dài ra, nói:
"Cố tiên sinh, cậu mua gì vậy? Còn nặng lắm đấy..."
Khi Cố Thầm mở hộp gỗ đàn hương, để lộ những thanh kiếm được chế tác tinh xảo, dưới ánh đèn pha lê của biệt quán lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, dì Trương dù không hiểu lắm nhưng vẫn cảm thấy bị thu hút, bất giác hít một hơi:
"Cái này chắc đắt lắm nhỉ?"
Cố Thầm nói:
"Cũng ổn, rất đáng giá."
Mặc dù tốn gần trăm vạn, nhưng cả ngoại hình lẫn chất lượng của những thanh kiếm này đều tái hiện hoàn hảo ý tưởng thiết kế của cậu. Chỉ là vì đang ở thời hiện đại nên lưỡi kiếm chưa được mài sắc mà thôi.
Xét về giá cả thì đã rất hợp lý rồi, huống hồ gì Lệ tổng còn chuyển cho cậu năm triệu, đến giờ cậu vẫn chưa nghĩ ra nên tiêu vào đâu.
Cố Thầm chọn một thanh kiếm nhẹ nhất, tên là Hồng Vũ. Cậu rút kiếm khỏi vỏ, bật nhẹ để thử âm thanh, rồi tiện tay múa mấy đường kiếm.
Dì Trương giật mình hoảng hốt, chỉ thấy hoa mắt chóng mặt, theo bản năng lùi về sau vài bước rồi vội nói:
"Cố tiên sinh cẩn thận! Đừng để bị thương!"
Nhưng Cố Thầm chỉ thuận tay vung kiếm, soạt một tiếng, lưỡi kiếm đã ngoan ngoãn trở lại vỏ. Nhẹ nhàng như không, động tác ung dung mà dứt khoát.
Dì Trương lập tức ngây người, mấy động tác này có hợp lý không vậy? Lẽ nào Cố tiên sinh là một cao thủ võ lâm ẩn danh?
Bà bình tĩnh lại một chút, hỏi:
"Cố tiên sinh, cậu mua mấy thứ này để làm gì vậy?"
Cố Thầm thản nhiên đáp: Rèn luyện thân thể. Cậu thử qua Hồng Vũ, thấy khá vừa tay, chỉ là thế giới này không có linh lực hay nội lực gì đó, ngoài ra thì không khác gì mấy. Có khi vài ngày nữa cậu có thể thay buổi rèn luyện buổi sáng bằng việc luyện kiếm rồi.
Dì Trương: Hả? Rèn luyện thân thể mà cũng cần mấy thứ này? Còn phải đặt làm riêng nữa?
Thấy dì Trương có vẻ không tin, Cố Thầm khoát đùa một câu: Trừ yêu diệt ma.
Ồ ồ.
Dì Trương vô thức gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi, nhưng gật xong lại phản ứng kịp, hạ giọng hỏi:
"Cố tiên sinh... trong núi này có yêu ma quỷ quái sao? Tôi là người khá mê tín, tin là trên đời có ma quỷ, cậu hoàn toàn có thể nói thật với tôi."
Làm cơm cho Cố tiên sinh mấy ngày, bà cảm thấy người này cứ như thần tiên hạ phàm, chẳng vướng chút bụi trần.
Cố Thầm: …Không có thật đâu.
Giọng dì Trương càng nhỏ hơn, vẻ mặt cũng lộ ra một sự thấu hiểu:
"Là vì quy tắc của sư môn sao?"
Cảm giác quen thuộc này... Cố Thầm cảm thấy không ổn lắm, vội cắt ngang:
"Dì Trương, phiền dì sắp xếp một căn phòng để cất mấy thứ này nhé."
Biệt thự này không phải kiểu biệt thự lớn, mà theo phong cách thanh nhã, chỉ có vài phòng ngủ. Ngoại trừ phòng chính của Lệ tổng có đầy đủ khu vực chức năng, thì phòng ngủ phụ của cậu vẫn hơi nhỏ, đành phải mở riêng một phòng để làm kho chứa.
Dì Trương gật đầu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!