Mặc dù Lệ Đình Khâm đã dành ra hơn hai ngày và sắp xếp ổn thỏa công việc trong tay, nhưng thời gian bay giữa hai nơi kéo dài tới 12 tiếng, mà dự kiến khi đến trong nước lại là nửa đêm. Trừ đi thời gian di chuyển, anh chỉ có thể ở lại trong nước một ngày một đêm.
Vì vậy, anh gọi điện thoại báo trước cho ông cụ Lệ:
"Ông nội, lần này cháu quyết định về nước gấp, máy bay sẽ hạ cánh ở thành phố H vào buổi tối, thời gian đến cũng khá muộn, nên cháu tạm thời không về nhà cũ thăm ông được."
Nhà cũ và nền tảng của nhà họ Lệ đặt ở thành phố A, nhưng Lệ Đình Khâm và Cố Thầm chủ yếu sinh sống ở thành phố H, biệt thự Tùng Hạc cũng nằm trên một ngọn núi gần thành phố H.
Ông cụ Lệ tỏ ra rất rộng lượng, nói:
"Không sao, ông không để ý chuyện đó, cứ sắp xếp theo lịch trình của cháu đi."
Vốn luôn nghiêm khắc với con cháu, nhưng lần này ông lại chu đáo dặn dò:
"Nhưng cháu ra nước ngoài đã hơn nửa tháng rồi, chắc Tiểu Cố cũng rất nhớ cháu. Hôm trước ông thấy nó còn ra vườn bẻ mấy cành hoa đào nữa... Hay là để Tiểu Cố quay lại thành phố H gặp cháu đi, như vậy hai đứa có thể đoàn tụ được hai ngày."
Lệ Đình Khâm nhận ra suy nghĩ của ông nội trùng hợp với mình, bèn đáp:
"Ông nội, cháu cũng định làm vậy, còn sợ ông để ý cơ."
Ông nghiêm túc nhấn mạnh:
"Ông để ý gì chứ? Ông già rồi, có cuộc sống riêng của mình, không cần ai bầu bạn. Chỉ là hai đứa cháu xa nhau lâu vậy, có khi Tiểu Cố lại để bụng đấy."
Lệ Đình Khâm nói:
"Ông nội, cháu hiểu rồi, cháu sẽ đối xử tốt với Tiểu Cố."
Tiểu Cố ở nhà cũ mấy ngày, đến mức ngay cả ông cũng bắt đầu xót xa cho cậu, đủ thấy bản thân anh làm chồng tệ đến mức nào.
Sau khi cúp máy, ông nhìn sang Cố Thầm đang uống trà đối diện, cười nói:
"Tiểu Cố, ông có tin vui cho con đây. Đình Khâm đang trên đường về nước rồi, con cũng chuẩn bị đi, đến thành phố H đoàn tụ với nó đi."
Cố Thầm gật đầu:
"Vâng, anh ấy có nói với cháu rồi."
"Tình cảm của hai đứa tốt thật đấy."
Ông lại chỉ vào cành hoa đào cắm trong bình sứ Thanh Hoa, cảm thán:
"Tiểu Cố à, xem ra bẻ hoa đào cũng có tác dụng, mới hai ngày trước vừa bẻ, hôm nay Đình Khâm đã về rồi."
Cố Thầm: ... Không có ý nghĩa gì khác đâu, chỉ là về hưu nên cắm hoa cho khuây khỏa thôi.
Về chuyện rời nhà cũ quay lại thành phố H, Cố Thầm không có ý kiến gì. Tuy ở đây bầu bạn với ông cũng không sao, dù gì cả hai đều đã về hưu, nhưng sống một mình vẫn tự do hơn.
Thế là hôm nay, cậu cũng lên đường về thành phố H.
Vì chỉ ở lại một đêm rồi phải xuất ngoại, hơn nữa biệt thự Tùng Hạc nằm trên núi xa xôi, mà căn biệt thự hai người từng sống lâu rồi cũng không tiện ở lại, nên Lệ Đình Khâm quyết định nghỉ lại phòng Tổng thống trong khách sạn của mình.
Lúc này, tiểu thiếu gia nhà họ Vân – Vân Chu cũng đang trên đường đến khách sạn. Cậu ta không kìm được mà giục tài xế:
"Mau lên! Nghe nói Đình Khâm về nước rồi, chắc là chuyến bay hôm nay, chúng ta phải đến khách sạn sớm đợi anh ấy."
"Bay từ nước A về cũng phải hơn mười tiếng, vẫn còn kịp mà."
Trợ lý bên cạnh đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!