Trong lòng Tiểu Lưu tràn đầy phẫn nộ. Cậu ta thấm thía biết bao cái cảm giác bị chà đạp trong giới giải trí, nơi người ta nịnh bợ kẻ quyền thế và khinh thường kẻ yếu.
Không chỉ những nhiếp ảnh gia mới vào nghề như cậu ta không có tiếng nói, mà ngay cả một khách mời ngoài ngành như Cố tiên sinh cũng chẳng có chút quyền lợi nào cả.
Cậu ta đã quay suốt ba ngày, Cố tiên sinh cũng phối hợp cả ba ngày, thậm chí còn tiếp đãi cậu rất chu đáo. Vậy mà chỉ vì một câu nói của ai đó, toàn bộ cảnh quay trong ba ngày giờ chỉ còn chưa đến hai phút, thậm chí cả gương mặt cũng bị cắt bỏ.
Nhưng dù có tức giận đến đâu, cậu ta vẫn cảm nhận được một loại bất lực sâu sắc. Trong lòng cậu ta nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể thay đổi được bất cứ điều gì.
Cậu ta không thể vi phạm quy định mà tiết lộ thông tin nội bộ của chương trình cho khách mời. Hơn nữa, cho dù Cố tiên sinh biết chuyện, thì có ích gì đâu?
Lúc này, Cố Thầm vừa từ trên núi trở về, ánh hoàng hôn vào mùa xuân không quá gay gắt, những tia nắng lưa thưa rải xuống sân.
Cậu đặt rổ rau dớn (một loại dương xỉ ăn được, có thể chế biến thành nộm) sang một bên, cởi đôi ủng cao su dính đầy bùn và lá trúc rồi đổ đống măng mới đào vẫn còn lấm lem bùn đất vào bồn rửa. Sau đó, cậu bắt đầu lột vỏ và rửa sạch một cách chậm rãi, có trình tự.
Khi quản gia Lý vội vàng chạy đến biệt thự Tùng Hạc, ông nhìn thấy cảnh tượng này.
"Cố tiên sinh, ngài đang…?"
Quản gia Lý nhìn đôi tay trắng nõn, thon dài của Cố Thầm giờ đã lấm lem bùn đất, lập tức kinh hãi:
"Sao ngài có thể làm việc này?"
Mấy ngày trước, Cố tiên sinh bị lão gia khiển trách, bèn dọn đến biệt viện ở riêng, từ đó không còn liên lạc với bên nhà họ Lệ. Hôm nay, cậu còn cho dì Trương – người giúp việc dọn dẹp biệt viện – nghỉ phép.
Quản gia Lý lo lắng nên đến thăm, nào ngờ lại thấy cảnh tượng Cố tiên sinh lên núi đào rau dại!
Trời ơi! Phu nhân của đại thiếu gia lại đi đào rau trên núi! Hơn nữa còn dùng tay không để lột măng!
Dù đại thiếu gia đã ra nước ngoài mười tám ngày rồi, thì Cố tiên sinh cũng không đến mức phải chịu khổ thế này chứ?!
Cố Thầm nhìn vẻ mặt quản gia Lý như thể sắp khóc đến nơi: ?
Cậu cũng gần lột xong măng rồi. Sau khi rửa sạch bùn đất trên tay, tiếp tục mang sọt rau dớn đi rửa, rồi qua loa giải thích:
"Tôi định làm vài món theo mùa."
Quản gia Lý nhìn Cố Thầm tay xách rau, tay bưng măng đi thẳng vào bếp, kinh ngạc hỏi:
"Cố tiên sinh, ngài… ngài còn định tự nấu ăn sao?"
"Ừm, tôi thấy món theo mùa dì Trương nấu không được đúng vị lắm, nên cho bà ấy nghỉ vài ngày." Món ăn mùa xuân quan trọng nhất là sự tươi mới. Hôm nay có tâm trạng, Cố Thầm quyết định tự tay nấu.
Thực ra, măng và rau dớn nên hái vào buổi sáng là ngon nhất, nhưng vừa mới đào về và sơ chế ngay thì cũng không ảnh hưởng nhiều. Măng tươi tốt nhất là dùng tay lột vỏ, nếu dùng dao sẽ khiến măng dính mùi kim loại, làm giảm đi độ ngọt và hương vị tự nhiên.
Quản gia Lý nghe vậy càng đau lòng hơn.
Không chỉ là món theo mùa của dì Trương nấu không ngon — mà vốn dĩ bà ấy chỉ là người dọn dẹp, làm sao nấu ăn ngon được chứ!
Ông thật đáng chết!
Đại thiếu gia không thường xuyên ở biệt viện nên nơi này vốn không có đầu bếp cố định, chỉ có dì Trương phụ trách dọn dẹp hàng ngày. Vài ngày trước, Cố tiên sinh chuyển đến ở, vậy mà ông lại quên mất chuyện sắp xếp đầu bếp cho cậu.
Thật tội nghiệp!
Người của nhà họ Lệ đã đối xử lạnh nhạt khiến Cố tiên sinh tức giận dọn ra biệt viện ở riêng đã đành, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng là người đầu gối tay ấp của đại thiếu gia.
Đến mức không thể chịu nổi đồ ăn của dì Trương mà cũng không tiện mở miệng nhờ đổi đầu bếp, cuối cùng lại phải lén lút lên núi hái rau dại, tự mình nấu ăn.
Ông thật đáng chết mà!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!