Chương 14: Lớp bổ túc của thầy Cố mở cửa rồi~

"Được, lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý Trần xử lý."

Nghe Cố Thầm nói vậy, Lệ Đình Khâm thậm chí còn cảm thấy có chút an ủi — Tiểu Cố đã chủ động đề cập đến vấn đề thiếu tiền. So với trước đây còn ngại ngùng đến mức phải lên núi đào rau dại để sống qua ngày, thế này đã là một bước tiến lớn rồi.

Còn về chuyện công việc, Lệ Đình Khâm lại nhíu mày…

Dù anh đã xem đoạn cắt ghép 1 phút 58 giây và 1 phút 57 giây của Cố Thần, nhưng tổng cộng lại cũng chưa đến 4 phút, nên hiểu biết về cậu vẫn còn rất hạn chế.

Vì không thể thấy mặt, sau khi xem xong, sự tò mò và tán thưởng của anh dành cho Cố Thầm càng sâu hơn. Nhưng ấn tượng về cậu chỉ thay đổi từ một người hướng nội, sợ giao tiếp thành một thiên tài có tài năng nhưng không có nơi để thể hiện — vẫn là một nhóc đáng thương mà thôi.

Lệ Đình Khâm biết, Cố Thầm học tài chính ở một trường không mấy danh tiếng trong nước. Sau khi tốt nghiệp, cậu chưa từng làm việc mà bị gia đình gả cho anh.

Nhà họ Cố cũng không có ý định để cậu tiếp quản gia nghiệp, thậm chí còn chẳng có ý bồi dưỡng, nếu không thì đã không gửi cậu vào trường nội trú từ nhỏ rồi bỏ mặc không quan tâm.

Hơn nữa, nếu họ có chút để tâm, khi Cố Thầm thi đại học không đủ điểm vào trường danh tiếng, họ hoàn toàn có thể tìm cách đưa cậu ra nước ngoài du học — đây cũng là con đường thường thấy trong quá trình giáo dục tinh anh của các gia tộc.

Vì tôn trọng ranh giới, anh không điều tra bảng điểm đại học của Cố Thầm, nhưng chỉ nhìn hai trang ghi chú đọc sách mà thư ký đưa sáng nay, anh có thể khẳng định tài năng chuyên môn của cậu không chỉ dừng lại ở đó. Trong video, dù không lộ mặt, cậu vẫn toát lên sự thông minh sắc sảo.

Nhưng ngành tài chính lại rất coi trọng xuất thân từ trường danh giá — Cố Thầm đã bị lãng phí mất tiềm năng của mình.

Ở nhà họ Lệ và nhà họ Cố, chuyện hậu bối tốt nghiệp rồi tiếp quản một công ty nhỏ để rèn luyện là rất bình thường. Hôm nay, anh đề xuất cho Cố Thầm vị trí CEO của một công ty con cũng là điều hiển nhiên, là thứ cậu đáng được nhận.

Nhưng anh quên mất rằng, tài năng của Tiểu Cố bị chôn vùi suốt bao năm nay một phần cũng vì sự phớt lờ của hai gia tộc, vì họ chưa từng để cậu tham gia bất cứ công việc kinh doanh nào, khiến cậu trở thành một người sợ giao tiếp, không muốn lộ diện.

Vẫn phải kiên nhẫn từ từ thôi…

Nghĩ vậy, Lệ Đình Khâm đề nghị:

"Tạm thời chưa muốn đi làm cũng không sao, hay là cậu thử học lên thạc sĩ trước nhé? Cậu thích trường nào, tôi sẽ viết thư giới thiệu cho."

Cố Thầm: … Ý tôi là, tại sao con người nhất định phải đi làm chứ?

Cậu đáp:

"Không cần đâu, cảm ơn Lệ tổng. Tôi tự học là được rồi."

Được.

Đây là lần đầu tiên Lệ Đình Khâm nhận ra rằng chứng sợ giao tiếp của Cố Thầm đã nghiêm trọng đến mức này — ngay cả việc đến trường cũng không muốn? Xem ra, hai trang ghi chú kia đều là kết quả tự học của cậu. Nếu vậy, cứ để cậu từ từ tự học đã.

Giờ tuy cậu không lộ diện, nhưng đã sẵn sàng tham gia chương trình và tiếp xúc với mọi người, thế cũng là một bước tiến tốt. Và dù gì thì… anh cũng không thiếu khoản tiền tiêu vặt này của Tiểu Cố.

Cố Thầm chợt nhớ đến lời nhờ vả của hai vị giáo sư, bèn nói:

"Đúng rồi, Lệ tổng, tôi có vài nhân tài muốn giới thiệu cho anh…"

Cậu đã nghỉ hưu, nhưng vẫn còn rất nhiều người cần công việc, đã đến lúc nhường chỗ cho họ rồi.

Lệ Đình Khâm:

"Tiểu Cố cứ nói, tôi sẽ sắp xếp."

Lần đầu tiên Tiểu Cố chủ động nhờ anh chuyện này, hẳn là vì bạn của cậu. Xếp việc cho một người trong Lệ thị chẳng phải chuyện khó.

Cố Thầm đáp:

"Khá nhiều người đấy, chi bằng anh để phòng nhân sự trực tiếp liên hệ, xem ai phù hợp yêu cầu thì nhận."

Cậu nhớ Lệ gia có vài phòng thí nghiệm sinh học và vẫn luôn tiên phong trong các dự án bảo vệ môi trường. Hai vị giáo sư kia vốn là những chuyên gia hàng đầu trong ngành, nếu giúp họ kết nối tuyển dụng thì cũng là chuyện đôi bên cùng có lợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!