Xem xong nét chữ của Cố Thầm, Lục Thanh Việt hoàn toàn không để ý đến chuyện khác, chỉ nói:
"Cố tiên sinh, vậy tôi không làm phiền anh đọc sách nữa."
Cố Thầm vẫn ngồi lật sách một cách tùy ý, khẽ gật đầu: Được.
Lục Thanh Việt tự động bỏ qua Cố Thầm, lại dẫn mọi người quay về phòng khách. Mọi người ngồi xuống, tiếp tục thảo luận. Anh ta thất vọng dang tay thở dài:
"Tôi đã xem qua chữ viết của tất cả mọi người rồi, chẳng có ai giống cả. Xem ra chuyện này thực sự sắp trở thành một bí ẩn không lời giải rồi."
Câu chuyện bỗng chốc rơi vào bế tắc. Đỗ Nhuy Thanh tỏ ra vô tội, nói:
"Hả… Vậy bây giờ phải làm sao đây?"
Dụ Tinh Châu nhìn quanh, thấy mọi người cứ quẩn quanh chuyện này mãi, bèn lên tiếng:
"Không cần phải quá bận tâm đâu, biết đâu người viết bản nhạc không phải là khách mời của chương trình. Mọi người cứ làm việc của mình đi."
Thực ra, trong lòng cậu ta nghĩ, lát nữa có thể xem lại bản ghi hình livestream, nhưng không tiện nói thẳng ra.
Đúng vậy, đúng vậy.
Lục Thanh Việt cũng nhanh chóng phản ứng lại, chắp tay nói:
"Cảm ơn mọi người nhé, làm lỡ thời gian quay chương trình rồi."
"Không sao đâu, hai cậu khách sáo quá."
"Nếu sau này tìm được người viết bản nhạc, nhớ báo cho chúng tôi biết nhé."
Mọi người lại trò chuyện vài câu rồi ai nấy tản ra làm việc của mình.
—
Dù ghi chú đọc sách của Cố Thầm chỉ lướt qua trong chớp mắt, nhưng để nhìn rõ vẫn cần xử lý hình ảnh đặc biệt. Vì vậy, sự chú ý của khán giả vẫn dồn vào bản nhạc bí ẩn.
[Vậy đây thực sự sẽ trở thành một bí ẩn không lời giải sao?]
[Từ một chương trình hẹn hò ngọt ngào, sao lại biến thành show trinh thám rồi?]
[Không có ai có nét chữ trùng khớp, quá kỳ lạ…]
[Chẳng lẽ cây đàn piano trong nhà kính có linh hồn? Bản nhạc này thực chất không phải do con người viết?]
[Dừng lại một chút, cùng nhau đọc thầm theo tôi:
"chương trình tình yêu và hôn nhân".]
Nhưng bàn luận thế nào đi nữa, vẫn không thể tìm ra đáp án. Chuyện này đành phải chờ theo diễn biến của buổi livestream mà dần trôi qua.
—
Sau bữa tối, Cố Thầm chậm rãi tản bộ dọc theo hồ nhân tạo bên ngoài. Từ xa, cậu thấy hai thầy cô Khổng Phủ Tùng và Vu Hồng cùng nhau đi bộ. Ánh hoàng hôn kéo dài bóng hai người trên mặt đất. Cố Thầm bước nhanh hơn, dần dần đuổi kịp bóng của họ.
Vu Hồng quay đầu lại nhìn cậu, thuận miệng nói:
"Tiểu Cố cũng ra đi dạo à?"
Cố Thầm mỉm cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!