Biệt thự Tùng Hạc.
Nhiếp ảnh gia trẻ tuổi mới vào nghề Tiểu Lưu tay chống đầu, ngồi trên sô pha ở phòng khách mơ màng sắp ngủ.
Máy quay phim bên cạnh cậu ta được đặt trên giá ba chân vẫn trong trạng thái hoạt động, chĩa chéo về phía thư phòng bên cạnh phòng khách, thư phòng được thiết kế hai tầng, hai bên là kệ sách chứa sách về đủ các lĩnh vực như biển cả mênh mông, ở giữa là một cửa sổ sát đất lớn.
Dưới cửa sổ là một thanh niên đang ngồi đọc báo.
Thanh niên mặc một bộ quần áo ở nhà làm bằng vải cotton đơn giản, tư thái thả lỏng dựa vào ghế, tay phải cầm tờ báo, tay trái tuỳ ý đặt trên tay vịn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, trên ngón áp út đeo một chiếc nhẫn cưới màu bạc.
Ngoài cửa sổ, những cây tùng cao lớn xanh ngắt, những con hạc trắng hoang dã đậu trên cành chưa bay đi, gió xuân mang theo tiếng thông reo từng đợt, bóng cây chập chờn cùng vài tia nắng xuân tỏa ra từ giữa những tán cây, xuyên qua cửa kính sát đất, rọi xuống chàng thanh niên bên cửa sổ.
Làn da cậu trắng nõn, góc nghiêng hình dáng rõ ràng, lông mi dài rũ xuống, hiện lên rõ ràng trong ánh sáng và bóng tối, được bao phủ trong ánh sáng đẹp đẽ mông lung như vậy, cả người cậu như đang toả sáng.
Nhiếp ảnh gia Tiểu Lưu đang buồn ngủ nâng mí mắt nặng trĩu lên, nhìn thấy bức tranh tùng và hạc này, trong lòng không khỏi lẩm bẩm: chẳng trách chỗ này được đặt tên là biệt thự Tùng Hạc, phong thái ưu nhã thanh lịch của chủ nhân biệt thự hoàn toàn xứng đáng có tùng hạc làm bạn.
Nhưng cậu ta đã quay phim ở đây đến ngày thứ ba, nhân vật chính được quay
- cuộc sống của Cố Thầm tiên sinh trong biệt thự trong núi, thật sự không phải dạng… nhàm chán thông thường!
À, không, là lành mạnh.
Sáu giờ sáng cậu ta đã rời giường theo Cố tiên sinh lên núi bắt đầu quay phim, nhưng đã ba ngày, quay được gì, quay được cậu rèn luyện sức khỏe, ngày qua ngày, mưa gió không thay đổi.
Về ăn sáng xong, Cố tiên sinh lại ngồi ở đó đọc báo, là hoạt động hàng ngày không thể thiếu.
Mỗi ngày cậu ta rời giường sớm như vậy để đi cùng, thật sự là không chịu nổi, đành phải ngồi ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật.
Nơi này yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng chim hót trên núi và tiếng lật báo của Cố tiên sinh.
Tiểu Lưu ngáp một cái.
Cậu ta đã quay phim gần ba ngày, nhưng vẫn chưa hiểu rõ lai lịch của vị Cố tiên sinh thần bí này.
Mặc dù Cố tiên sinh đối xử với người khác ôn hoà lịch sự, tư thái cũng là ung dung lười biếng, nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ.
Ví như hiện tại, cậu ta cứ cảm thấy, thứ Cố tiên sinh đang lật trong tay không nên là báo, mà là báo cáo của tập đoàn.
Lúc Tiểu Lưu sắp ngủ, cuối cùng Cố tiên sinh cũng đứng dậy, Tiểu Lưu giật mình tỉnh ngủ, nhanh chóng tỉnh táo lại, lọt vào trong tầm mắt là đôi chân dài của Cố tiên sinh.
Chỉ thấy cậu tiện tay đặt tờ báo vào giá báo, hỏi:
"Tiểu Lưu, hôm nay cậu có muốn uống trà không?"
Giọng nói của thanh niên trong trẻo thanh tao, khiến người ta nhớ tới mưa mới trên núi vắng vào mùa xuân, lạnh nhưng không buốt; nhưng giọng điệu của cậu lại thư thái uể oải, giọng điệu khiến người ta nghĩ đến trời quang mây tạnh sau mưa, tràn đầy sức sống.
Tiều Lưu gãi gãi đầu, nói:
"À, cà phê hay trà đều được, với tôi thì đều như nhau cả thôi, đều là uống nước cả." Hơn nữa, mặc dù khí chất của vị Cố tiên sinh này mạnh mẽ, nhưng tuổi tác không lớn, giọng điệu uể oải như vậy vừa cất lên, lập tức xua tan khí chất không giận tự uy vừa rồi khi cậu đọc báo, rút ngắn khoảng cách.
Cố Thầm gật gật đầu, nói:
"Được, vậy uống đại một chén trà đi."
Tiều Lưu đi theo cậu rồi chuyển camera sang phòng trà, trong lòng lại nói: quái lạ, lại bắt đầu rồi! Lại bắt đầu! Mỗi ngày uống trà đều phải uống hơn nửa giờ!
Phòng trà nằm ở phía bên kia phòng khách, dưới cửa sổ trồng hoa lan, một chiếc bàn trà làm bằng gỗ mun, phía sau là kệ đặt các loại trà được bảo quản theo nhiều cách khác nhau và trà cụ được làm từ vật liệu khác nhau.
Cố Thầm đun nước, tiện tay lấy từ kệ hai tách trà bằng sứ màu trắng có nắp, rồi lại lấy từ tủ lạnh ra một chiếc bình thiết, bên trong đựng trà đã được niêm phong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!