Trẻ con lớn rất nhanh, một ngày một khác, Nam Nam và Bắc Bắc rất nhanh đã biết đi, cũng biết nói.
Sau khi biết nói, Nam Nam ngày càng tò mò về thế giới bên ngoài, cả ngày ở đây ngó ngó, ở kia nhìn nhìn, muốn đi chơi khắp nơi nhưng chúng còn nhỏ, Diệp Cửu Cửu không cho chúng ra ngoài chơi một mình, lúc cô bận chỉ cho chúng ở trong sân sau.
Nam Nam nằm sấp ở vị trí cửa sau, nhìn ra ngoài qua khe cửa, thèm thuồng nhìn ra bên ngoài, thỉnh thoảng có người đi qua, cô bé vui vẻ lắc chân: Bắp Bắp, có người.
Đừng làm bẩn váy.
Bắc Bắc đang lật sách tranh nhỏ chạy đến kéo em gái, sau đó vỗ vỗ váy cho em gái: '
"Bẩn rồi mẹ sẽ bắt chúng ta về biển mất."
Không về.
Nam Nam không muốn ở lại vùng biển Lãng Quên chút nào, mặc dù ở đó có ông bà, có Xanh bà bà, bà cố nội Ngọc chơi với cô bé, còn có rất nhiều hải tộc cùng chơi, nhưng cô bé muốn ở cùng mẹ hơn, quan trọng nhất là ở đây có đủ thứ đồ ăn ngon, còn có cô nhỏ cho chúng đủ thứ đồ ăn vặt: Em thích ở đây.
Bắc Bắc gật đầu, nhắc lại: Em đừng nằm sấp.
Không nằm sấp. Nam Nam là một cô bé lanh lợi không ngồi yên được, vừa trả lời xong đã ngẩng đầu nhìn cây lê lớn ở giữa sân, trên cây lê vẫn còn lác đác nở một số bông hoa, cô bé lắc lư chạy đến cây lê, cố trèo lên:
"Bắp Bắp, chúng ta hái hoa, hái cho mẹ."
Bắc Bắc vừa ngồi xuống lại vội vàng đứng dậy kéo em gái:
"Mẹ bảo không được hái, đẹp như vậy."
"Sao mẹ không cho làm gì hết thế." Nam Nam không vui cúi đầu, chán nản vài giây rồi lại thèm thuồng nhìn những chú chim bay trên đầu, giọng nói ngây thơ:
"Bắp Bắp - Em cũng muốn bay..."
"Không có cánh, không bay được."
Bắc Bắc kéo em gái từ trên cây xuống rồi ngồi xuống đất có trải đệm:
"Ngồi yên, ngã xuống sẽ đau."
Không ngã, sợ sợ. Nam Nam bước từng bước nhỏ, run rẩy chạy đến ngồi trên đệm, nói lắp bắp:
"Ngã xuống, đuôi gãy làm đôi."
Bắc Bắc giơ tay che miệng em gái: 'Suyt, mẹ không cho nói về đuôi.
"Nam Nam chớp mắt, hít một hơi thật mạnh:"Bắp Bắp, tay của anh có mùi thơm của sô cô la.
"Bắc Bắc ừ một tiếng, vừa nãy chúng vừa ăn sô cô la."Em muốn ăn nữa.
"Nam Nam vặn vẹo m.ô.n. g rồi bò dậy, vịn vào ghế bên cạnh đứng lên:"Bắp Bắp, anh cất sô cô la ở đâu?Trong tủ.
"Bắc Bắc chỉ về phía phòng khách."Em đi xem." Nam Nam bước từng bước nhỏ chạy đến tủ, lục tìm trong tủ, ngăn kéo dưới cùng không thấy, cô bé lại đi lục ngăn kéo bên trên.
Lục vài lần thì cả người trèo lên tủ, một chân đạp lên ngăn kéo, một chân đã đặt lên trên cùng, đợi cô bé phản ứng lại thì phát hiện mình không xuống được nữa, Nam Nam hoảng sợ gọi Bắc Bắc: Bắp Bắp...
"Anh cứu em.' Bắc Bắc vội vàng chạy đến cứu em gái nhưng cậu bé chỉ hơn em gái vài phút, làm sao có thể ôm được em gái? Vì vậy, cậu bé rất nhanh bị Nam Nam ngã đè lên. Nam Nam sợ hãi kêu á á:"Sắp gãy làm đôi rồi.
"Ngay khi hai người sắp ngã xuống, Xích Xà và Tiểu Hoa canh bên ngoài vụt một cái xuất hiện dưới chân hai người. Lúc tiếp đất, Nam Nam thấy dưới m.ô.n. g mềm mềm:"Ể? Không đau?
"Bắc Bắc cũng phát hiện ra, cậu bé nhẹ nhàng võ vỗ Xích Xà dưới thân, thấy khá đàn hồi:"Xích Xà nhỏ bảo vệ chúng ta.
Xích Xà thở dài:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!