Văn Khê như trái cây mọng nước, cả người ướt mồ hôi, mệt mỏi treo trên cổ Tưởng Trạm Bạch, tiếng rên rỉ lúc cao lúc thấp.
"Đây là phòng biệt lập, cách rất xa phòng người khác, em muốn kêu thế nào thì kêu." Tưởng Trạm Bạch nói như thế.
Cái tên này, tại sao trên đường đi cấp bách như vậy mà còn có thể đặt được phòng biệt lập vậy? Có phải trong đầu anh luôn nghĩ đến chuyện DOI đúng không?
Văn Khê cũng không muốn kêu đâu!
Nhưng Tưởng Trạm Bạch quá mạnh mẽ, cho dù là độ dài, độ thô hay là thời gian kéo dài đều giống như súc sinh vậy.
Đêm nay Tưởng Trạm Bạch không hề thô bạo, có lẽ là do ngày mai Văn Khê còn phải ra ngoài, cho nên anh làm rất thong thả, cũng không làm nhiều tư thế lắm.
Tưởng Trạm Bạch phát hiện Văn Khê không quá thích các tư thế khác, cậu thích nhất là hai tư thế chính diện nằm ngửa và chính diện ôm, lúc bị lật qua sẽ giãy giụa, bị ôm xuống giường sẽ tỏ ra rất căng thẳng, giống như sợ bị ngã xuống.
Nếu muốn đổi một nơi khác làm, ví dụ như muốn làm trong phòng tắm, thì phải chờ đến khi hoàn toàn làm cậu đến ngây ngốc rồi mới có thể đưa vào.
Với gương mặt này của Văn Khê, với cơ thể có thể quyến rũ chết người này, không ngờ cậu lại là một người truyền thống như thế.
Nếu Văn Khê biết Tưởng Trạm Bạch nghĩ như vậy, phỏng chừng sẽ lấy móng vuốt cào anh.
Rõ ràng trong truyện gốc, Tưởng Trạm Bạch mới là vai chính công vĩnh viễn chỉ biết DOI trong một tư thế, kết quả hiện tại tình hình hoàn toàn tương phản, thứ này không chỉ không cấm dục, ngược lại rất cuồng dã, còn cái người bị cười nhạo chỉ biết một tư thế đáng thương lại biến thành cậu.
Tưởng Trạm Bạch chính là dã thú đi nhầm vào khu vực loài người, mỗi lần anh xuất hiện với hình thức dã thú, Văn Khê mới có thể cảm nhận được cậu bị yêu rất nhiều.
Cậu cũng không còn cách nào!
Cậu thật sự không chịu nổi các tư thế khác, lần nào cũng sợ mình sẽ bị hư mất.
Nhưng hệ thống cho cậu một cơ thể vô cùng tốt, làm cỡ nào cũng không thể hư nổi.
Đêm nay Văn Khê cũng không buông tha Tưởng Trạm Bạch, cậu cào rất nhiều vết trên người anh, coi như để xì hơi.
Vào lúc hai người vất cả cần cù cày cấy, nơi Kinh Đô thị xa xôi, có người cũng không ngủ được.
"Sao lại thế này vậy anh Dư." Phóng viên thực tập trong Giải Trí Khoái Lạc lật xem ảnh chụp trong yến hội, sợ ngu người:
"Sao nhiều hình bị mờ quá vậy?"
Để tôi nhìn xem.
Lão Dư ngồi xuống máy tính click mở ảnh chụp, phát hiện ra một quy luật rất kỳ lạ.
Chỉ cần chụp Văn Khê và người đi cùng với cậu ấy, không, chỉ cần ở xung quanh người đi cùng với Văn khê đều sẽ bị mờ, mờ như kiểu bị ánh sáng chiếu vào làm nhòe ra, đừng nói mặt người, ngay cả màu quần áo cũng không thể thấy rõ!
Chuyện gì đây!
Lão Dư nóng nảy:
"Thiết bị hư rồi à? Còn cái khác đâu?"
"Không phải mà, chụp người khác đều rất tốt."
Phóng viên thực tập nhanh chóng cắm thẻ nhớ trong một đài camera khác, lật lật ảnh chụp, đều không ngoại lệ, đều bị làm mờ.
Hai người nhìn mặt nhau.
Không lẽ có ma quỷ? Phóng viên thực tập nơm nớp lo sợ hỏi.
Không phải. Dù sao lão Dư cũng đã làm phóng viên nhiều năm ở Kinh Đô, mạng lưới rất nhiều, suy nghĩ kỹ lại đã hiểu sao bị như vậy:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!