Mao Mao thấy Thủy Thủy bị đuổi theo đánh, cậu nhóc vừa nhúc nhích thì đã bị người chăm sóc nhóc giữ chặt lại:
"Cậu chủ nhỏ, đó là ba ruột của Thủy Thủy, chúng ta không thể giúp được."
Những đứa trẻ khác cũng không khác gì cậu nhóc, đều bị giữ chặt hoặc bị ôm, còn người lớn thì không lo lắng gì mà cười ha hả nhìn Văn Khê đuổi đánh Tưởng Trạm Bạch.
Xác thật Thủy Thủy quá to gan, tất cả mọi người đều bị bọn nhỏ dọa sợ khiếp đảm, mấy ngày nay đã không dám dời mắt, hiện giờ lại gặp phải chuyện này càng phải buột chặt trên người, không thể tiếp tục thả rông bọn nhỏ được nữa.
"Văn Khê, anh bình tĩnh một chút, từ từ rồi nói."
Tưởng Duyệt Y sốt ruột, không ngừng cúi đầu nhìn điện thoại.
"Anh chạy cái gì?! Anh thả nó xuống cho tôi!" Thể lực của Văn Khê thật sự rất kém, chạy một lát đã thở hổn hà hổn hển, cậu đứng yên giận dỗi chỉ vào Tưởng Trạm Bạch.
Tưởng Trạm Bạch cũng dừng lại, anh ôm chặt con trai mình, mặt không đỏ cũng không thở dốc, Thủy Thủy vòng tay ôm cổ anh, nhỏ nhắn mềm mại, bé con không chút sợ sệt mà còn cười tủm tỉm.
Ba lớn cao ơi là cao, lần đầu tiên bé được nâng cao như vậy, ba lớn cũng rất khỏe, có thể ôm bé chạy lâu như này.
Đây là lần đầu tiên Thủy Thủy cảm nhận được người lớn ôm chạy như thế, vô cùng thích, cảm giác càng ngày càng thích ba lớn~
"Có gì từ từ dạy lại, đừng dọa con trẻ."
Tưởng Trạm Bạch nói.
Văn Khê nhìn Thủy Thủy cười tủm tỉm, dọa ư? Dọa cái rắm.
Hôm nay không đánh nó một trận là tuyệt đối không được! Đương nhiên không thể đánh trước mặt mọi người dễ làm xấu mặt con trẻ, nhưng có thể xách vào phòng rồi bí mật đánh.
Đang lúc cậu tự hỏi làm sao mới lừa được Thủy Thủy vào phòng thì bỗng nhiên có một người xuất hiện ở ngay cửa sân.
"U, sao nơi này náo nhiệt như thế, Thủy Thủy, chắt ngoan của ông cố đâu rồi?"
Thủy Thủy vừa xoay đầu lại, lập tức giơ tay hô to: Ông cố ơi!
Giọng nói khiến mọi người phải nhìn qua, cái nhìn đầu tiên, Ồ! Ông cố mà trẻ như thế ư? Lần thứ hai, hình như nhìn quen quen? Lần thứ ba, Á? Sao nhìn giống nhân vật lớn nào đó thường xuyên xuất hiện trên TV ấy.
Ông Tưởng Yển.
Mễ Mễ hưng phấn hô to, một tiếng làm bừng tỉnh người trong mộng, các người lớn đồng thời nín thở.
Đạo diễn Ninh... đạo diễn Ninh kích động tới mức ngừng thở, ông ta cảm giác như sắp chết.
Tưởng Yển sao, thật sự là Tưởng Công sao?
Ông ta biết ngay mà, làm sao tiết mục nhỏ của ông ta đột nhiên thu hút được nhiều đầu tư như thế, làm sao sẽ được đài quốc gia mua lại, thì ra không phải do ông ta may mắn... Không phải, ông ta thật sự gặp may mắn, mời được chắt của Tưởng Công vào tiết mục này, cọ được danh tiếng.
Như vậy, nếu Tưởng Công là ông cố của Thủy Thủy, vậy cha lớn của Thủy Thủy là...
Đạo diễn Ninh muốn ngất xỉu.
Chết tiệt, hèn gì ngay cả Ngải Văn Hiên cũng phải cung kính với cha lớn của Thủy Thủy, thì ra là như thế này!
Hay lắm Ngải Văn Hiên!
Chuyện lớn như này mà cũng gạt không nói cho ông ta biết!
Đạo diễn Ninh rối rắm vô cùng, bắt đầu cố gắng nhớ lại có từng làm chuyện gì bắt chẹt Thủy Thủy hay chưa.
Hiện giờ thời đại thông tin rất phát triển, cả nước đều đu idol, chỉ cần tùy tiện kéo một người qua đường phỏng vấn hỏi hắn thích ai, người qua đường tám chín phần sẽ nói ra một cái tên minh tinh nào đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!