Chương 46: (Vô Đề)

Tay của Tưởng Trạm Bạch rất to, nóng kinh người, Văn Khê cho rằng anh sẽ làm chút chuyện gì đó, kết quả anh chỉ mãi vuốt ve, sờ tới mức hơi thở dồn dập, sờ tới mức tài xế phải lặng lẽ ấn nút nâng tấm ngăn với ghế sau lên.

Sờ tới mức làn da cậu có chút đau đớn.

Anh vẫn thấy chưa đủ...

Anh còn cởi nút áo của tôi để sờ vào?

Móa, bị sờ tới có phản ứng luôn rồi, sao người này lại như thế chứ! Sao lại biết sờ đến vậy, rin rít như vậy, tay như mọc ra giác hút, mỗi nơi đi qua như đốm lửa cháy trên thảo nguyên, trêu chọc Văn Khê đến run rẩy.

Chịu không nổi.

Cuối cùng Văn Khê không còn kiên nhẫn, cậu vòng tay qua cổ Tưởng Trạm Bạch, ưỡn người lên, hai người lập tức mặt dán mặt.

Văn Khê hơi hơi nghiêng đầu, tìm được đôi môi của anh, hôn nhẹ vào khóe môi anh.

Tưởng Trạm Bạch bị khựng lại, thậm chí Văn Khê cảm thấy anh hơi run lên một chút.

Cậu hơi hơi kéo ra khoảng cách, có chút nghi hoặc, cái tên biến thái này chỉ thích sờ cậu, không thích hôn cậu sao?

Sau đó trong nháy mắt, một bàn tay to nóng hầm hập đỡ lấy ót cậu, ấn cậu về phía trước, tiếp đó môi đã bị miệng lớn bao phủ.

Bao phủ toàn bộ, không chút kẽ hở nào, bờ môi của cậu đều bị tên súc sinh này hút hết vào!

Hormone nóng hừng hực không kiêng dè tỏa ra, quần áo trên người hai người vẫn chỉnh tề, nửa người trên dính chặt lấy nhau. Tưởng Trạm Bạch liều mạng hút bờ môi của cậu, răng hai người đụng nhau rất nhiều lần, đụng đau muốn chết.

Cái tên biến thái chết tiệt này, đây là kiểu hôn gì hả!

Văn Khê thở không nổi, bắt đầu giãy giụa, nhưng không có tác dụng gì, cậu đành phải vỗ bốp bốp vào mặt anh, miệng thì rên ưm ưm ưm.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tưởng Trạm Bạch từ bi hỉ xả buông tha cậu, Văn Khê nhân cơ hội thở hồng hộc, cậu há to miệng, lộ ra đầu lưỡi đỏ tươi.

Tưởng Trạm Bạch híp mắt lại, tình dục bốc lên, trong đầu theo bản năng nhớ lại từng chi tiết của mấy đêm kia.

Với anh mà nói, cảm giác vào trong Văn Khê quá mức hưng phấn và mãnh liệt, tựa như ăn một ngụm ớt tươi cay nồng thật sảng khoái, mặc dù có hôn môi, nhưng dưới sự cay nồng hỗn loạn lại như muối bỏ bể, cảm giác cũng không mãnh liệt như bây giờ.

Đây là lần đầu tiên anh trong trạng thái tỉnh táo hôn môi Văn Khê, sau khi nếm trải lập tức khiến anh cực kỳ yêu thích.

Hôn môi làm anh cảm nhận được tình yêu, thậm chí anh kích động đến mức cả người phát run, không kiềm được nâng đầu Văn khê lên, lần nữa hôn xuống.

Đây là một nụ hôn lưỡi, hôn rất sâu.

Đầu lưỡi thô to thô lỗ vói vào khuấy đảo trong miệng cậu, nhấc lên trận cuồng phong sóng lớn, Văn Khê tựa như chiếc thuyền nhỏ giữa màn mưa gió bão bùng, giữa trời đất bao la không có chỗ đặt chân.

Cho đến khi bị hôn đến miệng lưỡi bủn rủn, mềm ướt đến không nhúc nhích nổi thì Tưởng Trạm Bạch mới thấy hài lòng, anh cuốn lấy, anh cắn liếm, anh hút không chừa chỗ nào trong khoang miệng cậu, không biết mỏi mệt.

Cả cơ thể của Tưởng Trạm Bạch không ngừng rung động, loại rung động mang theo nồng đậm ham muốn này quá rõ ràng, Văn Khê bị anh hoàn toàn kéo cùng tần số.

Hai người nửa nằm trên ghế sau, trong khi xe đang phóng đi với tốc độ cao, trong khi tài xế mở to lỗ tai theo tiếng động mơ hồ, hai người hồn nhiên hôn đến mức quên mình.

Phảng phất như có thứ gì đó giữa những nụ hôn dày đặc, xuyên qua môi lưỡi tràn ra ngoài hóa thành từng sợi xiềng xích, dần dần siết chặt thể xác và tinh thần của hai người lại với nhau.

Những sợi xiềng xích đó vô cùng cứng cáp và bền chắc, có thể dễ dàng lay động tinh thần của hai người. Giờ phút này, tình cảm của hai người như hòa chung cùng một chỗ, trong mỗi một lần tiếp xúc, mỗi một lần liếm láp đều được đối phương nhận lấy và đáp lại.

Tưởng Trạm Bạch đáp lại càng trắng trợn và mạnh mẽ hơn một chút, anh chiếm vị trí chủ đạo, anh chưa từng phải sử dụng đầu lưỡi của mình với tần suất cao như thế này.

Anh cảm thấy miệng bủn rủn, cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến nỗi anh đều nghe được, nhưng anh không nỡ rời đi, cũng không muốn buông ra.

Văn Khê cũng không muốn buông ra, cậu bị động thừa nhận nụ hôn kịch liệt của anh, đôi tay thoát ra cách quần áo vuốt ve tấm lưng dày rộng kiên cường này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!