Văn Khê tắm xong ra tới thấy Tưởng Trạm Bạch đang ngồi ở mép giường xem máy tính bảng.
Cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng dời mắt, á! Muốn nổi mụt lẹo.
"Nơi này còn có người khác, ngài Tưởng nên chú ý một chút, mặc quần vô rồi nói có được không?" Cậu tức giận mắng.
Tưởng Trạm Bạch lại rất thoải mái phóng đãng:
"Không sao, tôi không sợ để em xem."
Ha hả, nhưng mà tôi sợ được chưa!
Văn Khê sờ gương mặt đang nóng lên của mình, muốn chết mà, đây chính là bản năng của đàn ông.
Tưởng Trạm Bạch thấy cậu không thể hiện khác biệt gì, đành phải tiếc nuối đi tắm rửa.
Đến khi Văn Khê sửa soạn xong ra ngoài, thì đã 10 giờ rưỡi.
Khỏi cần ăn bữa sáng, trực tiếp đi ăn cơm trưa.
Văn Khê nhìn Tưởng Trạm Bạch cứ đi theo sau mông cậu:
"Sao anh rảnh rỗi thế?"
Diệp Miện cũng nhìn qua, ánh mắt có ý là
"Sao đến đại hội cổ đông mà anh cũng cho bọn họ leo cây vậy?"
Tưởng Trạm Bạch ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời lên cao, hôm nay là một ngày nắng, bầu trời xanh thẳm, mây trời trắng tinh, nhìn thôi cũng khiến tâm tình người ta thoải mái.
"Giữa trưa em đi ăn cơm với Minh Thiên Nhạc à?"
Anh hỏi.
Văn Khê gật đầu.
Tưởng Trạm Bạch:
"Đây cũng là phim tôi đầu tư, thuộc về một phần công việc của tôi."
"Tôi nhớ anh đã đồng ý không nhúng tay vào chuyện này."
"Tôi không nhúng tay vào, tôi chỉ giữ quyền lợi ngồi nghe thôi."
Văn Khê lập tức không còn lời gì để nói.
Anh là sếp lớn trong một giây có thể kiếm tới mấy chục triệu mà lại nhìn trúng loại quy mô đầu tư nhỏ này á?
Nhưng dù nói thế nào thì Tưởng Trạm Bạch vẫn đi theo cậu.
Còn có cả Diệp Miện, đáng lẽ hành trình chỉ có hai người, giờ lại biến thành bốn người vô cùng náo nhiệt.
Lần này bí thư Tần không đi theo nên Diệp Miện trở thành tài xế, ba người đi đón Lâm Thanh Ngư trước, sau đó mới chạy tới quán cơm đã hẹn.
Chỗ hẹn là do Minh Thiên Nhạc chọn, là cửa tiệm của bạn ông ấy, là căn mặt tiền tám tấm khá hiếm thấy trong Kinh Đô thị, được chủ nhà đổi thành quán ăn. Hai con sư tử đá uy phong trấn giữ cửa lớn, trên cửa lớn treo một tấm biển lấp lánh ánh vàng viết sáu chữ to
"Tiệm Ăn Gia Đình Nhà Vương".
Người bạn này của Minh Thiên Nhạc họ Văn, quán ăn kinh doanh rất tùy tiện, một ngày chỉ mở bán vào buổi chiều tối, hiện giờ vì giúp ông ấy nên mới bằng lòng mở cửa đón khách vào giữa trưa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!