Làm diễn viên, nhất định phải có tâm lý ổn định.
Đặc biệt là người như Văn Khê, sống cả một đời người, lại trải qua bảy thế giới nhiệm vụ, chưa kể thế giới đang sống này, tuy rằng mỗi thế giới nhiệm vụ đều rất ngắn nhưng cộng lại cũng không thể khinh thường.
Rất ít thứ có thể phá vỡ hàng phòng ngự của cậu.
Cậu còn tưởng rằng chuyện duy nhất phá vỡ hàng phòng ngự trong cuộc đời cậu chính là lỡ cướp đi đêm đầu tiên của vaI chính công, sau đó bị mẹ của vai chính công bắt tại trận trên giường, nhưng cậu không bao giờ nghĩ sẽ có một ngày cậu vừa mở mắt ra lại thấy vai chính công quỳ gối bên giường cậu liếm ngón tay cậu!
Mà không phải liếm bình thường, đối với ngón tay thì vừa mút vừa liếm, với mu bàn tay thì dùng sức mút chùn chụt lên làn da cậu, như muốn hút hết máu thịt dưới da.
Mẹ nó thật đáng sợ, đây là việc mà một người đứng đắn sẽ làm hay sao? Cho dù là người bình thường không đứng đắn cũng sẽ không làm như vậy đâu!
Văn Khê lại bị vỡ tan thêm lần nữa, thậm chí phản ứng so với khi nhìn thấy bà Lâm còn mạnh hơn, cậu trực tiếp ào dậy chạy trốn đến bên kia giường.
Tưởng Trạm Bạch khó hiểu nhìn cậu, tựa như không hiểu tại sao cậu lại phản ứng mạnh như thế.
"Em mơ thấy ác mộng à?"
Anh mới mơ thấy ác mộng, không phải, anh mới là ác mộng đó được không!
Văn Khê hít sâu một hơi, làm cho đầu cậu bình tĩnh lại:
"Anh vừa làm gì hả? Anh đang quấy rối tình dục tôi đó."
"Chúng ta là chồng chồng hợp pháp."
Tưởng Trạm Bạch không rõ ý của cậu.
"Ừm, nhưng chúng ta là hợp đồng hôn nhân." Văn Khê bị thái độ của anh chọc tức cười:
"Hành động lúc nãy của anh, chỉ khi nào là bạn đời vô cùng yêu thương nhau mới có thể làm... Đừng nói anh thích tôi rồi nhé?"
Tưởng Trạm Bạch đứng lên, thân hình cao lớn cách một cái giường vẫn khiến Văn Khê có cảm giác áp lực mười phần như cũ, cơ bắp của anh cứng cáp, khi di chuyển có thể thấy rõ đường cong cơ bắp hoàn mỹ như điêu khắc bên trong quần áo, nhưng anh thật sự quá cao nên làm cho dáng người anh thoạt nhìn vẫn là thon dài.
Hoàn toàn tương phản với dáng người vừa vặn đầy đặn của Văn Khê, rõ ràng Văn Khê biết sức mạnh của người trước mặt mình khủng bố thế nào, vừa mạnh mẽ vừa đẹp trai kinh khủng, dù Tưởng Trạm Bạch không có bất kỳ thân phận hay địa vị nào, chỉ cần đứng ở một chỗ cũng sẽ khiến cho vô số nam nữ ào ào nhào lên.
Càng đừng nói tới việc anh có thân phận làm cho người khác phải điên cuồng.
Nếu người như vậy yêu chính mình... Mới nghĩ thôi cũng đã khiến cho cậu phải lén lút trộm cười rồi.
Văn Khê tự tin cảm thấy sự tự chủ của cậu rất mạnh, cậu đã trải qua vô vàn sóng to gió lớn, đặc biệt đã từng trải qua rất nhiều cuộc đời của pháo hôi, bị mọi người chán ghét, bị bôi nhọ, bị người ta tránh còn không kịp, tin xấu đầy người, tựa như nguyên chủ của thế giới này vậy, hệt như một con chuột sống trong cống ngầm.
Nhưng cái duy nhất khiến cậu không thể tự kiềm chế đó chính là trái tim của mình, cậu thừa nhận cậu là một tên quê mùa chỉ chú trọng gương mặt, dáng người, giá trị con người, là tên hai lúa tôn sùng và yêu kẻ mạnh.
Tưởng Trạm Bạch là người đàn ông chất lượng tốt luôn giữ mình trong sạch, ai thấy mà không yêu chứ.
Nhưng quan trọng là người đàn ông chất lượng tốt đừng có biến thái nha!
Trong đầu Văn Khê bắt đầu nghĩ, nếu Tưởng Trạm Bạch yêu cậu, với năng lực làm một lần hận không thể cả đời không xuống giường, rồi cả bệnh trạng lén liếm cậu trong lúc cậu ngủ của anh, thì cậu nên xoay người chạy trốn hay là cho anh một cơ hội đây?
Sau đó cậu nghe được Tưởng Trạm Bạch nói:
"Sẽ không, tất cả chuyện tôi làm đều xuất phát từ hợp đồng cả."
Hở? Hợp đồng gì cơ? Văn Khê sững người.
Là có hợp đồng, nhưng cậu không nhớ cậu từng ký cái hợp đồng quái gở nào hết.
"Hợp đồng trước hôn nhân, em không nhớ rõ sao, trong hợp đồng có quy định chúng ta nhất thiết phải cùng chung chăn gối ít nhất ba lần một tuần, mà tuần này chỉ mới có hai lần thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!