Tưởng Trạm Bạch đi tắm.
Không biết tại sao, dù bị ngăn cách bởi một bức tường nhưng dường như anh vẫn có thể nghe được tiếng hít thở của Văn Khê, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cậu.
Tưởng Trạm Bạch cúi đầu nhìn thứ nào đó đang hưng phấn vô cùng, anh thấy hơi buồn rầu.
Trước giờ anh luôn có nhu cầu rất thấp, không thấy hứng thú gì với chuyện ấy, cái đêm của bốn năm trước cũng bị anh cho là do bị ảnh hưởng của thuốc mà thôi.
Nhưng sau khi trải qua tối hôm qua, anh mới phát hiện thật ra là do anh mắt cao hơn đầu, không gặp được người thích hợp thì dứt khoát không thèm có động tĩnh, nhưng một khi gặp được người thích hợp rồi thì vĩnh viễn sẽ không có chừng mực.
Mùi vị đêm qua quá mức tuyệt vời, đáng tiếc đến khúc cuối Văn Khê ngủ như chết, có làm thế nào thì cậu cũng không có phản ứng gì, tuy là anh vẫn chưa tận hứng nhưng cũng chỉ có thể dừng lại.
Anh đã được giáo dục liên tục quan hệ tình dục là không tốt, Tưởng Trạm Bạch đành phải tiếc nuối nhẫn nhịn, làm cho nó thành thật lại.
Tắm xong, anh lau khô tóc rồi mới ra khỏi phòng tắm.
Văn Khê nằm trên giường được trải ga màu xanh lam nhạt, quần áo ngủ rộng thùng thình bị cuốn lên lộ ra cái bụng nhỏ trắng như tuyết và một đoạn cẳng chân.
Bụng của cậu chỉ có một khối, nhìn rất mềm mại, sờ lên càng thấy mềm hơn, giống như bông như mây, rất hút tay.
Văn Khê nằm hình chữ ĐẠI () chiếm một mảng lớn trên giường, Tưởng Trạm Bạch nâng hai tay giúp cậu đặt lên ngực, sau đó mới nằm xuống.
Mới vừa nằm xong còn chưa kịp tắt đèn thì Văn Khê trở mình, miệng cậu lẩm bẩm cái gì đó, kế tiếp dùng nửa chân và cánh tay đáp lên người anh.
Giống như nửa ôm anh vậy.
Một cỗ mùi thơm bay vào chóp mũi, đúng là mùi hương mà anh hằng nhung nhớ nhiều năm như con nghiện. Người bên cạnh giống như một viên kẹo sữa lớn, vừa ngọt ngào vừa mê người, không cần động tác dư thừa nào mà chỉ cần tứ chi nhẹ nhàng chạm vào như thế này thôi thì thứ nào đó của Tưởng Trạm Bạch đã cứng lên như sắt rồi.
Tưởng Trạm Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua, anh hít sâu một hơi muốn nghiêng người một chút để ôm Văn Khê qua phía bên kia giường.
Cánh tay anh vừa mới vòng qua cổ và mông của Văn Khê thì bỗng nhiên Văn Khê mơ mơ màng màng mở mắt.
Ngủ được một giấc ngắn, vừa mở mắt ra là cậu đã bị style trai đẹp lý tưởng trong lòng mình đánh gục, một loại rung động nào đó mà người đàn ông trưởng thành nào cũng biết đột nhiên ập vào trong lòng.
Đầu của Văn Khê nóng lên, cậu như bị thôi miên mà ngẩng đầu lên, nhắm ngay đôi môi mỏng đó gặm một cái.
Shzz... Động tác ngẩng đầu lên này làm phần cơ ở thắt lưng bị tổn thương hơi lớn, Văn Khê đau đến tỉnh táo lại trong chớp mắt.
Em... Sự gần gũi này làm cho Tưởng Trạm Bạch khàn giọng, anh muốn nói làm người phải biết kiềm chế, phải lý trí, phải biết điều độ, phải có tính phát triển duy trì lâu dài, phải...
Tay Văn Khê vô tình lướt qua trên người anh.
! Thôi.
Tưởng Trạm Bạch thuần thục ôm cậu lên.
Văn Khê như mới bừng tỉnh từ trong giấc mộng, cậu nháy mắt kinh hoàng, cậu giãy giụa: Anh làm gì đó?
***
Trong gian phòng cách một tầng ngay phía dưới, Tưởng Duyệt Y trẻ trung xinh đẹp hiểu sâu biết rộng đang đắp mặt nạ xem điện thoại.
Khi mới vừa biết Thủy Thủy chính là cháu trai ruột của mình, Tưởng Duyệt Y đã dặn dò bên nền tảng trực tuyến của Đường Lê mua quyền cắt nối biên tập của show «Bé Con Tới Rồi», sau đó cô cũng tùy hứng yêu cầu chỉ cắt nối đặc biệt một mình Thủy Thủy, không cần thêm người khác vào.
Bây giờ kỳ thứ nhất đã được cắt nối biên tập xong, Tưởng Duyệt Y đang xem ngon lành.
Nếu nhìn Thủy Thủy từ một góc độ khác thì sẽ phát hiện ra đứa nhỏ này cực kỳ thông minh, rất biết xem xét thời thế.
Lúc đắc ý thì sẽ che miệng cười trộm, nụ cười này cũng đáng yêu quá đi mất, mi mắt cong cong lộ ra chút xíu kiêu ngạo, Tưởng Duyệt Y không nhịn được làm ra một gói biểu cảm cười trộm. jpg.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!