Văn Khê ôm con trai ngồi trong phòng khám ngây người hết nửa tiếng đồng hồ, cậu nhìn miệng vết thương đã được rửa sạch sẽ rồi được tiêm thuốc tê may ba mũi.
"Nhìn xem ai khóc nhè đây nè, có phải là đàn ông con trai không?"
Tâm trạng Văn Khê khá ổn, con nít làm gì không bị đụng này đụng nọ chứ, miễn không tổn thương đến đôi mắt thì đã may mắn lắm rồi.
"Không, không phải con."
"Ồ, không phải Thủy Thủy khóc à? Đâu để ba ba nhìn xem nào."
Văn Khê lau khô nước mắt của bé con rồi nhìn trái nhìn phải, gật gật đầu:
"Ừm, thật sự không phải! Thủy Thủy giỏi quá."
Thủy Thủy còn đang hít hít mũi trong lồng ngực cậu, bé con nghe thế thì cố gắng nở nụ cười.
Không sao rồi. Văn Khê hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của bé con:
"Ba ba hôn hôn sẽ không đau nữa."
Dạ! Thủy Thủy giơ tay muốn sờ sờ trán mình, bé nhịn không được lại rơi xuống một giọt nước mắt.
Văn Khê đè lại tay bé không cho bé con sờ loạn:
"Con nhớ lại chị Phong Phong xem, lúc đó đầu gối của chị ấy bị vết thương lớn như này nè mà còn vỗ ngực nói không đau và cũng không khóc luôn, đúng không?"
Thủy Thủy nghe ba ba nhắc nhở thì nhớ lại, sau đó bé con ngượng nghịu bắt đầu xoắn ngón tay.
"Bạn nhỏ thật là dũng cảm nha!" Bên kia, bác sĩ đã dọn dẹp xong dụng cụ cũng lại đây đáp lời:
"Xem kìa, lúc này không khóc nữa rồi, giỏi lắm!"
Thủy Thủy mở to hai mắt nhìn bác sĩ.
Bác sĩ bị nhìn mà lòng mềm nhũn, nhịn không được dỗ dành:
"Không sao rồi nha, đi về ngủ một giấc xong thì đau đau bay bay hết nè."
Thủy Thủy gật gật đầu nhỏ, bây giờ bé con thật sự không khóc nữa.
"Về nhà đừng cho đụng vào nước, chỉ may là chỉ tự tiêu, đừng ăn thức ăn có chất kích thích, không được ăn đồ cay, uống hai ngày thuốc hạ sốt là được."
Bác sĩ dặn dò.
"Vâng, cám ơn bác sĩ."
Văn Khê ôm con trai mình lên rồi đẩy cửa phòng khám đi ra ngoài, hành lang thật dài bên ngoài cửa có bốn người ăn mặc sang trọng khiến cho mọi người chú ý đồng loạt đứng lên.
Văn Khê ấn đầu con trai trên vai mình, cậu chớp chớp mắt.
Giây tiếp theo, cậu xoay người một cái, bỏ chạy!
Khoan đã!
Ây dô đừng chạy mà.
Nơi này là bệnh viện nên rất đông người, làm sao cậu có thể chạy trốn được, chỉ chốc lát sau đã bị vây lại.
Tưởng Trạm Bạch cao lớn đứng ở nơi này đúng là ngạo thị quần hùng, cực kỳ gây chú ý, trong tay anh đang cầm tờ kết quả xét nghiệm DNA, bốn mắt nhìn nhau với Văn Khê.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!