Nếu lúc đó Tần Hoạ quan sát kỹ, cô sẽ phát hiện ra bàn tay mở cửa xe cho cô của Giang Cảnh Sơ đang khẽ run.
Nhưng cô không nhận ra, chỉ cảm thấy anh hôm nay có chút kỳ lạ, ngoan ngoãn lên xe.
"Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?"
Giang Cảnh Sơ mặt lạnh, lái xe với tốc độ rất nhanh.
Tần Hoạ lòng đầy bất an, cho đến khi điện thoại Giang Cảnh Sơ vang lên.
Anh đeo tai nghe bluetooth, nghe một lúc, sắc mặt càng lúc càng trầm, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: Anh biết rồi.
Khi cuộc gọi kết thúc, anh tấp xe vào lề.
Xuống xe.
Chỉ hai từ ngắn gọn, lạnh lùng.
Tần Hoạ bước xuống, lúc này mới nhận ra Giang Cảnh Sơ đưa cô trở lại khu căn hộ bọn họ ở, không phải đi đón bé Y Y.
"Giang Cảnh Sơ, chúng ta không phải đi đón Y Y sao?"
Ừm, lát nữa.
Anh kéo tay cô vào thang máy.
Tần Hoạ càng thêm bất an, nhận thấy tay anh run run, như đang kiềm nén cảm xúc mạnh mẽ.
Anh sao vậy?
Không có câu trả lời.
Đi thang máy đến tầng, vào nhà, Giang Cảnh Sơ lập tức vào phòng ngủ, lấy thuốc từ ngăn kéo, nuốt vài viên.
Tần Hoạ nghi hoặc bước tới, muốn xem anh uống thuốc gì, nhưng vừa tới gần đã bị anh kéo ngã xuống giường.
"Giang Cảnh Sơ! Anh làm gì vậy!"
Cô vùng vẫy nhưng bị anh chế trụ, áp chặt hai tay l3n đỉnh đầu.
"Trước tiên, trả lời anh một việc."
Giang Cảnh Sơ cúi xuống, đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô.
"Y Y rốt cuộc là con ai?"
Tần Hoạ còn chưa kịp phản ứng thì đỏ bừng mặt.
"Giờ mới hỏi, anh không thấy muộn à?"
Anh hỏi nghiêm túc.
Sự nghiêm túc trong giọng anh khiến cô không thể trêu đùa.
"Y Y gọi ai là ba thì là con của người đó."
Giang Cảnh Sơ cảm giác tim mình như bị ai bóp chặt.
"Nhưng bé cũng từng gọi Ôn Lễ là bà đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!