Nghe được câu trả lời chắc nịch của Tần Hoạ, Giang Cảnh Sơ khẽ gật đầu, nụ cười trên môi đầy vẻ tự giễu.
Thật nực cười!
Anh hết lòng bênh vực cô, còn thuê cả thám tử riêng giúp cô thu thập bằng chứng. Vậy mà rốt cuộc thì sao? Người ta căn bản chẳng hề bận tâm.
"Hay lắm, ra nước ngoài mấy năm, tài cán không thấy đâu mà cái kiểu ăn chơi thì học được chẳng ít. Giờ ngay cả chuyện N nữ chung một chồng cũng có thể chấp nhận được à?"
Câu này thực sự quá khó nghe.
Dù lúc này vẫn mù mờ chưa hiểu đầu đuôi ra sao, Tần Hoạ cũng không khỏi nổi trận lôi đình khi nghe vậy.
"Anh đang nói linh tinh cái gì thế?"
Giang Cảnh Sơ cười lạnh, đột nhiên đưa tay bóp lấy cằm cô. Ngón cái mang theo mùi hương bạc hà nhàn nhạt, lướt nhẹ một cách trêu chọc trên đường viền môi đầy đặn của Tần Hoạ.
Đồng tử cô khẽ co rút, đôi môi bị giam giữ không khỏi khẽ run rẩy như một đóa hoa vừa ngậm sương đêm, run rẩy trong gió sớm.
Cổ họng Giang Cảnh Sơ khẽ chuyển động, anh thực sự rất muốn cúi xuống, hung hăng mà hôn lấy cô.
Nhưng khi ánh mắt vô tình lướt qua vết sẹo nhạt giữa chân mày cô, đồng tử anh khựng lại, bàn tay đang giữ cằm cô cũng bất giác siết chặt.
Tần Hoạ đau đến bật lên tiếng ưm, đôi mày thanh tú nhíu lại, vung tay hất mạnh tay anh ra: Anh điên à!
Giang Cảnh Sơ nhìn lướt qua mấy vết hằn đỏ hiện rõ trên cằm cô, trong lòng thoáng qua một tia tự trách, liền quay mặt đi.
"Không kén chọn vậy, không sợ lây bệnh à?"
Giang Cảnh Sơ!
Tần Hoạ tức đến phát run, cả khuôn mặt xinh đẹp thoắt cái đỏ bừng vì giận.
Cô vẫn chưa hả giận, đẩy mạnh anh một cái đầy căm phẫn:
"Anh mới bị bệnh ấy! Cả nhà anh đều bị bệnh!"
Nói xong liền hất anh ra, sải bước rời đi.
Giang Cảnh Sơ hơi lảo đảo một chút, với sức cô, đẩy vào người anh chẳng khác gì mèo con cào ngứa. Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy rõ các ngón tay buông thõng hai bên anh đang run lên từng đợt.
Anh biết lần đó mình lỡ tay, hình ảnh m.á. u tươi chảy dài từ trán Tần Hoạ đến giờ vẫn như khắc sâu vào tâm trí, ghê rợn và ám ảnh. Rốt cuộc vẫn để lại sẹo.
Giang Cảnh Sơ lúc này chỉ muốn châm một điếu thuốc để bình tĩnh lại nhưng bật lửa mấy lần cũng không cháy.
Tức giận, anh bóp gãy điếu thuốc, ném cả nó lẫn bật lửa vào thùng rác bên cạnh, trong lòng mới nguôi ngoai phần nào.
Châu Thế Khải vốn đang đi tiếp khách, giữa chừng tranh thủ chút thời gian đến gặp Tần Hoạ. Giờ xử lý xong công việc, quay lại phòng bao, tiện thể đi vệ sinh.
Vừa đến cửa nhà vệ sinh liền thấy Giang Cảnh Sơ đang tựa vào tường ngẩn người, mắt sáng lên:
"Tổng giám đốc Giang!"
Giang Cảnh Sơ đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, nghe tiếng gọi liền khẽ nhướng mắt đầy khó chịu.
Châu Thế Khải bước nhanh lại mấy bước.
Từ sau lần vô tình đắc tội Giang Cảnh Sơ, anh bị đá khỏi dự án, anh đến Giang Thị tìm Giang Cảnh Sơ mấy lần cũng chẳng được cho lên thang máy.
Ban lãnh đạo cứ thúc ép liên tục, mấy hôm nay anh phải chạy đôn chạy đáo tìm đủ mọi mối quan hệ để cứu vãn tình hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!