Ánh mắt của Tần Hoạ dán vào màn hình laptop nhưng ánh nhìn nơi khóe mắt thì luôn dõi theo hai bóng người kia.
Giang Cảnh Sơ dáng người cao ráo, chân dài, gương mặt lại lạnh lùng cấm dục. Một bộ sơ mi trắng phối quần tây đơn giản mà khoác lên người anh cũng trở nên phóng khoáng, đầy khí chất.
Bên cạnh anh là Kỷ Tĩnh Nhã – cô gái xinh đẹp rạng rỡ, trên người khoác bộ váy trắng lệch vai mới ra mắt của một thương hiệu nổi tiếng.
Cả hai đều là những người có khí chất xuất chúng, sóng đôi bước đi khiến không ít người qua đường ngoái đầu nhìn.
Nhìn thấy họ đi qua hành lang, tiến về phía mình, ngón tay đặt trên bàn của Tần Hoạ khẽ co lại, tim cũng bắt đầu đập nhanh không kiểm soát.
Chỉ một lát sau, hai bóng người ấy lần lượt đi ngang qua cô. Khi ngẩng đầu lên, Giang Cảnh Sơ đã bước qua mà không liếc mắt lấy một cái, chỉ để lại một làn hương tùng nhàn nhạt phảng phất trong không khí mãi không tan.
Tim Tần Hoạ bỗng trống rỗng như thể có điều gì đó đã bị Giang Cảnh Sơ mang đi cùng với bước chân anh.
Cô nhìn điện thoại – tin nhắn của Cháu Thế Khải vừa gửi tới: [Còn khoảng nửa tiếng nữa tôi mới tới.]
Vai cô chùng xuống, thở dài một hơi.
Ở bàn phía sau, Giang Cảnh Sơ và Kỷ Tĩnh Nhã đã an vị. Kỷ Tĩnh Nhã chống cằm trêu chọc anh:
"Hiếm khi thấy Giang công tử cao cao tại thượng lại chịu rời cung xuống phàm trần. Bình thường không phải đi đâu anh cũng chỉ chọn phòng riêng à?"
Giang Cảnh Sơ không ngẩng đầu, chỉ cụp mắt xem thực đơn, hàng mi dài rậm phủ xuống bầu mắt, in một bóng mờ mờ nhạt.
"Phòng riêng ngột ngạt, bên ngoài sáng sủa hơn."
Anh gọi vài món với nhân viên phục vụ, sau đó khép thực đơn lại một cách tùy ý:
"Em xem còn muốn ăn gì thì gọi thêm."
Trong lúc Kỷ Tĩnh Nhã chọn món, ánh mắt Giang Cảnh Sơ khẽ nghiêng sang, xuyên qua bức bình phong chạm trổ mà nhìn về phía không xa – nơi Tần Hoạ đang ngồi.
Cô có vẻ đang chờ ai đó, có chút sốt ruột, cứ cách một lúc lại liếc nhìn đồng hồ.
Đến lần thứ sáu cô ngước mắt nhìn đồng hồ đeo tay, một người đàn ông bước từ phía sau đến, ngồi xuống đối diện cô.
Tầm nhìn của Giang Cảnh Sơ đối diện với người đàn ông kia, thấy rõ không sai chính là Châu Thế Khải.
Mắt anh khẽ nheo lại, nhấp một ngụm trà rồi nhắn một tin cho Cao Phỉ: [Chuyện tấm ảnh đã làm xong chưa?]
Chưa đến hai giây, tin nhắn đáp lại: [Hôm qua đã gửi đến tận tay cho cô Tần qua chuyển phát nhanh nội thành.]
Giang Cảnh Sơ không đổi sắc mặt đặt điện thoại xuống, ánh mắt đầy hứng thú dừng lại nơi hai người đang ngồi phía đối diện, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt v3 ly trà, từng cái, từng cái một.
"Về chuyện hôm trước em nói, anh nghĩ thế nào?"
Ừm? – Giang Cảnh Sơ khẽ đáp, miễn cưỡng thu lại phần nào tâm trí.
Kỷ Tĩnh Nhã cười lườm anh một cái:
"Em biết ngay là anh không nghe em nói gì rồi."
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!