Chương 49: Hủy bỏ hôn ước

Ông cụ vừa uống một ngụm trà, nghe đến đây thì suýt chút nữa phun ra, bị sặc ngay tại chỗ, ho liên tục.

Bà cụ nhanh chóng bước tới vỗ lưng cho ông, trừng mắt nhìn Giang Cảnh Sơ:

"Cái đứa nhỏ này, càng nói càng không ra làm sao!"

Giang Cảnh Sơ trong mắt không có lấy một tia ấm áp, giọng nói bình thản như nước:

"Ông bà, cháu nói thật lòng. Cả đời này, cháu chỉ muốn kết hôn một lần, với người mình yêu, tuyệt đối không đi lại con đường của ba mẹ cháu."

Bà cụ sốt ruột:

"Cháu tưởng tình yêu là muốn có là có sao? Nếu cả đời này không gặp được người mình yêu thì chẳng lẽ không kết hôn luôn à?"

Giang Cảnh Sơ khẽ cong môi cười:

"Bà không thể chúc cháu điều tốt đẹp chút sao? Biết đâu Tết năm nay cháu dắt cháu dâu về thì sao."

Ánh mắt lão thái sáng bừng, vừa định nói gì thì nghe cạch một tiếng, ly trà bị đập mạnh xuống bàn trà.

Cháu dám!

Lão gia đột ngột đứng dậy, do đứng lên quá nhanh nên cơ thể loạng choạng mới đứng vững được.

"Hai nhà Giang - Kỷ chúng ta ở Bắc Thành là gia tộc có danh tiếng, chuyện hủy hôn là mất mặt cả hai bên! Nếu nhất thời không muốn kết hôn thì có thể kéo dài một hai năm nhưng hủy hôn thì không bàn cãi, tuyệt đối không được!"

Nụ cười trên khóe môi Giang Cảnh Sơ dần dần biến mất:

"Việc này có được hay không, ông nói cũng không tính. Trâu không uống nước, ông cũng không thể ấn đầu nó xuống được đúng không?"

Nói rồi, anh khẽ gật đầu với bà cụ:

"Trong công ty còn việc, bà giữ gìn sức khỏe, chăm sóc ông nội. Lần sau cháu lại về thăm."

Đi được vài bước, Giang Cảnh Sơ lại dừng lại, xoay người bổ sung thêm:

"Chuyện hủy hôn, cháu đã quyết. Ông bà cũng đừng quá lo, cháu sẽ tự xử lý ổn thỏa."

Nhìn bóng lưng kiên quyết của cháu trai rời đi, bà cụ thở dài một tiếng:

"Không phải nói là chỉ tạm thời chưa muốn kết hôn thôi sao? Sao giờ lại thành hủy hôn rồi?"

Ông cụ nhíu chặt mày, hừ lạnh một tiếng:

"Còn không phải do bà nuông chiều nó quá, càng lớn càng không ra dáng!"

Bà cụ hừ lại:

"Ồ, lúc trước Tiểu Sơ tuổi còn trẻ mà chỉ trong ba năm đã tiếp quản được cả tập đoàn Giang Thị, ông lúc nào cũng khoe là nhờ dạy dỗ tốt. Giờ xảy ra chuyện, lại thành do tôi nuông chiều? Tôi thấy ông càng già càng vô lý."

Sau khi rời khỏi biệt thự, Giang Cảnh Sơ ngồi trong xe rất lâu.

Anh lấy điện thoại, gọi cho Kỷ Tĩnh Nhã, hẹn cô đi ăn tối.

Kỷ Tĩnh Nhã vốn đoán được Giang Cảnh Sơ sẽ tìm mình, chỉ là không ngờ lại nhanh đến vậy.

Khi đến nhà hàng, cô nhìn qua cửa kính lớn thấy anh đang ngồi bên trong.

Hôm nay Giang Cảnh Sơ mặc áo sơ mi xanh lam đậm, tay áo được xắn lên hờ hững, để lộ cánh tay săn chắc. Anh ngồi một cách thư thái, tay cầm điện thoại, không biết đang xem gì, đuôi mắt còn vương nụ cười nhàn nhạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!