Chuyện năm đó Tần Hoạ phản bội Giang Cảnh Sơ từng gây xôn xao khắp nơi.
Tống An Na đến giờ vẫn không thể hiểu nổi, một cô gái xuất thân từ huyện nhỏ như Tần Hoạ, dựa vào đâu chứ?
Ngũ quan sắc sảo của Giang Cảnh Sơ dưới ánh nắng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Anh nhìn Tống An Na, bỗng nhiên bật cười, chỉ là nụ cười ấy lạnh đến mức khiến cô ta rùng mình giữa ban ngày nắng rực.
"Vậy là tôi còn phải cảm ơn cô à?"
Tống An Na cắn môi, đối mặt với Giang Cảnh Sơ đang nổi giận, không thốt nên lời nào.
Cậu trai đi cùng thấy tình hình không ổn, liền kéo nhẹ tay cô ta, khom lưng cúi đầu trước mặt Giang Cảnh Sơ:
"Xin lỗi Giang Thiếu, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi. An Na tính khí hơi nóng nảy, miệng nhanh hơn đầu óc, sau này đảm bảo không dám bắt nạt vị tiểu thư đây nữa. Anh bận, bọn tôi xin phép đi trước."
Nói xong không đợi Tống An Na phản kháng, vội kéo cô ta quay đầu bỏ đi, đến bữa ăn cũng không dám ở lại ăn nữa.
Sau khi hai người rời đi, sắc mặt Giang Cảnh Sơ vẫn lạnh băng. Anh kéo tay Tần Hoạ qua, nhìn kỹ một lượt, thấy trên cổ tay trắng nõn có vài vết hằn đỏ, ánh mắt anh lại tối thêm vài phần.
Đúng là có bệnh.
Tần Hoạ nghi hoặc hả? một tiếng.
Giang Cảnh Sơ lạnh nhạt nói:
"Nói Tống An Na đấy, có bệnh, cứ thích động tay động chân. Ai chiều hư cô ta thế không biết."
Tần Hoạ ồ một tiếng, nhớ lại lời anh vừa nói trước đó
"em ấy mãi mãi là người của tôi" tim chợt mềm nhũn một chút.
"Cậu ta chỉ kéo tôi một cái thôi mà."May mà anh phản ứng nhanh, không thì cái tát ấy đã giáng lên mặt em rồi.
"Tần Hoạ không phản bác được. Cô thực sự không nghĩ Tống An Na lại ngang ngược như thế, một lời không hợp liền ra tay. Hai người cùng bước vào nhà hàng. Tần Hoạ vừa xem thực đơn, vừa khẽ quan sát Giang Cảnh Sơ:"Ở đây món ăn nhẹ, hợp với người dạ dày không tốt như anh.Giang Cảnh Sơ khẽừm
"một tiếng, ánh mắt không nhìn cô mà rơi vào chiếc ly pha lê trước mặt. Tần Hoạ mím môi:"Tôi đã gọi vài món đặc sắc rồi, anh xem thử có gì muốn ăn thêm không?
"Giang Cảnh Sơ lười nhận lấy thực đơn:"Tùy, đại khái là được rồi, anh cũng không quá đói.Tần Hoạ trừng mắt:Lúc nãy không phải anh nói rất đói sao?
"Giang Cảnh Sơ lười biếng nâng mí mắt:"Lúc nãy đói, giờ no rồi, không được à?
"Rõ ràng là anh đang giận dỗi. Tần Hoạ khẽ hít một hơi, nghĩ lại sự việc vừa xảy ra. Hình như từ lúc ở cửa, sắc mặt anh đã không tốt rồi. Chợt nhớ đến điều gì đó, cô nín thở hỏi:"Giang Cảnh Sơ, có phải anh đã nghe thấy lời tôi nói với Tống An Na không?
"Câu nói cô cố tình chọc tức Tống An Na:"Chẳng lẽ năm đó Giang Cảnh Sơ bị tôi đá, đến giờ vẫn không thèm ngó tới cô nên cô thấy tức à?
"Ngón tay Giang Cảnh Sơ đang mân mê ly nước lập tức dừng lại. Dù anh chẳng nói gì, Tần Hoạ cũng biết anh đã nghe thấy. Cô suy nghĩ một chút, rồi chân thành nói:"Xin lỗi anh, lúc đó tôi chỉ buột miệng, không cố ý nói vậy.Giang Cảnh Sơừ
"một tiếng, sắc mặt vẫn không khá lên:"Em nói không sai, năm đó đúng là em đá anh.
"Nghe vậy, mặt Tần Hoạ đỏ bừng đến tận mang tai:"Tôi thật sự không cố ý. Là Tống An Na chọc tức tôi trước, tôi mới nói bừa.Ừm.
"Ừm ừm ừm, nói gì cũng chỉ ừm. Tần Hoạ thở dài, vân vê khăn giấy trên bàn:"Đúng là khó dỗ c.h.ế. t đi được…
"Câu nói không lớn nhưng Giang Cảnh Sơ lại nghe thấy. Đôi mắt u ám bỗng sáng lên:"Thật sự muốn dỗ anh sao?
"Tần Hoạ gật đầu, rồi chợt nhận ra chữ"dỗ
"quá thân mật với mối quan hệ hiện tại của hai người, liền đổi lời:"Ý tôi là… thật lòng muốn xin lỗi anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!