Giang Cảnh Sơ đã sớm đoán được cô sẽ hỏi điều đó, tư thế thong dong vắt chân chữ ngũ.
"Biệt thự ở Kinh Hòa Loan sẽ do tôi trực tiếp giám sát việc cải tạo, có thể trong lúc làm sẽ phát sinh nhiều ý tưởng và yêu cầu mới cần trao đổi với em. Tôi không muốn đến lúc cần liên lạc lại không tìm thấy người."
Nghe thì có vẻ rất hợp tình hợp lý, khiến Tần Hoạ chẳng có lý do nào để bắt bẻ.
"Vậy… có thể gia hạn thêm không? Ví dụ như… một tuần? Anh cũng biết, đôi khi tôi còn phải đi công tác, không thể chỉ làm một mình anh một dự án."
Giang Cảnh Sơ nhướng mày:
"Chuyện đó em không cần lo, tôi sẽ trao đổi với cấp trên của em. Tôi nghĩ, chỉ cần tài chính đầy đủ thì trong thời gian ngắn họ cũng không đến nỗi bắt em đi công tác đâu."
"Nhưng tôi còn có việc riêng, chẳng lẽ…"
Ví dụ?
Giang Cảnh Sơ khẽ nhấc mi mắt, ánh mắt lạnh lẽo ẩn giấu chút không hài lòng.
"Bên Minh Khê Sơn, em còn phải về thăm bà, đi về mất ba ngày là ít rồi… Không thì, đón bà qua đây cũng được."
Nghe đến đây, ánh mắt Tần Hoạ chợt co rút lại.
Giang Cảnh Sơ còn chưa biết bà của cô đã mất từ năm năm trước.
Khi còn sống, bà rất quý Giang Cảnh Sơ. Mỗi lần anh theo cô về Minh Khê Sơn, bà đều vui đến mức cười không ngậm được miệng, bận rộn hết mình để nấu những món ngon nhất chiêu đãi anh.
Có lúc Giang Cảnh Sơ còn dắt bà đi dạo quanh làng, bà luôn tự hào giới thiệu với mọi người:
"Đây là cháu rể của tôi đó!"
Tần Hoạ còn nhớ như in, trước khi mất, bà nắm c.h.ặ. t t.a. y cô, không ngừng gọi tên Giang Cảnh Sơ.
Chỉ tiếc, vào lúc cuối cùng ấy, người bà thương yêu nhất lại không thể tiễn đưa bà một đoạn.
Từng ấy năm, nếu có điều gì khiến Tần Hoạ vẫn day dứt mãi thì đó chính là chuyện này.
Giang Cảnh Sơ thấy cô im lặng, khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia sâu thẳm khó dò.
"Hoặc là… ở nước ngoài em còn điều gì không nỡ rời bỏ?"
Câu hỏi đột ngột khiến Tần Hoạ ngỡ ngàng.
Chắc là anh chưa biết về sự tồn tại của Y Y?
Cô cắn môi, do dự một lúc rồi thử thăm dò:
"Dù sao tổng công ty cũng ở Anh, có khả năng…"
"Là vì tổng công ty ở Anh, hay vì… có người trong tổng công ty ở Anh?"
Giang Cảnh Sơ nói câu này có vẻ quanh co, nhưng lại mang chút ép hỏi rõ ràng.
Tần Hoạ bỗng cảm thấy lời đó có hàm ý đặc biệt, trong đầu chợt loé lên điều gì.
Dừng lại hai giây :
"Anh biết chuyện Ôn Lễ là sếp của tôi rồi sao?"
Khuôn mặt sắc sảo của Giang Cảnh Sơ khuất nửa trong bóng tối, chỉ còn đôi mắt ươn ướt ánh lên lạnh lẽo thấu xương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!