Chương 4: Ánh mắt gì đây

Giang Cảnh Sơ chân dài, bước nhanh, Cao Phỉ ở phía sau đuổi theo đến mức hai chân sắp tóe lửa.

Vất vả lắm mới chạy lên trước ông chủ của mình để mở cửa xe, vậy mà Giang Cảnh Sơ thậm chí còn không để cậu lên xe.

Tôi tự lái.

Nói xong liền đóng sầm cửa lại, hạ kính xe xuống, giọng nói lạnh nhạt vang lên:

"Hủy toàn bộ hợp tác với nhà họ Châu. Ngoài ra, tìm một thám tử tư điều tra đời tư của hắn, đưa tất cả cho tôi."

Cao Phỉ còn chưa kịp nói được, xe đã rít lên một tiếng, lao vút đi như tên bắn.

Giang Cảnh Sơ một tay nắm vô

-lăng, vừa lái xe vừa thầm nguyền rủa.

Ánh mắt gì đây chứ? Tìm đàn ông hết người này đến người khác, kẻ nào cũng tệ hại, kẻ nào cũng kém cỏi!

Lửa giận nghẹn trong lồ ng ngực, chẳng biết từ lúc nào, xe đã dừng lại trước cổng khu chung cư của Tần Họa.

Ngồi trong xe hồi lâu, bầu không khí đè nén trong lòng dần tan đi, anh khẽ hừ một tiếng, chẳng hiểu nổi bản thân đang lấy tư cách gì để bất bình thay cho cô ấy.

Anh khẽ nghiêng đầu, ngậm một điếu thuốc, đốt lên rồi cứ thế phả từng ngụm khói, mắt dõi theo phương hướng nơi Tần Họa sống.

Tần Họa vừa tăng ca về nhà, từ xa đã thấy chiếc xe nổi bật đó.

Nhìn kỹ biển số xe đầy ngạo nghễ, ánh mắt cô lóe lên nhưng cuối cùng vẫn cất bước đi về phía đó.

Giang Cảnh Sơ vốn định nán lại một lúc rồi rời đi, hoàn toàn không nghĩ sẽ gặp được Tần Họa. Khi thấy cô đi về phía mình, anh thậm chí còn có chút không thực tin nổi.

Bao nhiêu năm trôi qua, cô dường như vẫn rất thích mặc áo len. Áo len mohair màu tím nhạt, phối với chân váy dài xếp ly màu trắng, so với sự trong trẻo năm xưa, nay lại thêm phần dịu dàng và tri thức.

Giang Cảnh Sơ nhìn đến thất thần, mãi đến khi tàn thuốc cháy đến đầu ngón tay, bỏng rát da thịt, anh mới giật mình tỉnh lại.

"Giờ này rồi, sao anh lại ở đây?"

Đừng nhìn Tần Hoạ tính tình cứng rắn nhưng giọng nói của cô lại là điển hình của người miền Nam, mềm mại ngọt ngào, nghe vào tai khiến người ta vô cùng dễ chịu.

Trước kia khi ở trên giường, điều anh thích nhất chính là ép cô gọi mình là anh. Mỗi một tiếng anh Cảnh Sơ ngọt đến tận xương, suýt nữa lấy mạng anh.

Giang Cảnh Sơ thầm mắng bản thân hạ lưu, giữa ban ngày ban mặt lại nghĩ đến chuyện bẩn thỉu như vậy.

Anh tùy tiện búng tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, khóe môi nhếch lên nụ cười lười nhác:

"Anh nói đi ngang qua đây, em tin không?"

Tần Họa có ngốc mới tin.

Năm đó, vì theo đuổi cô, Giang Cảnh Sơ không thiếu những lý do hoang đường.

Biết cô thích ăn bánh bao Long Hưng Ký, anh dậy sớm chạy nửa vòng thành phố. Rồi sợ cô có gánh nặng tâm lý, đến khi đưa đến tay cô còn giả vờ dửng dưng nói rằng mua đại trước cổng trường.

Noel muốn tặng quà, sợ cô từ chối, anh vung tiền mua luôn cho cả phòng ký túc xá của cô mỗi người một phần.

Quá đáng nhất là lần đó, để lừa cô ra ngoài thuê phòng, anh giả vờ say rượu, thậm chí không tiếc ném chìa khóa nhà mình vào bồn cầu!

Những chuyện như vậy quá nhiều, đến mức sau này, Giang Cảnh Sơ không cần mở miệng, chỉ cần một ánh mắt, Tần Họa cũng biết anh ta lại đang có chủ ý xấu xa gì.

"Đã đến rồi, vậy anh đợi tôi một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!