Trong những buổi tiệc xã giao như thế này, nếu là bất cứ ai khác gọi điện đến, Cao Phỉ đều có thể dứt khoát thay mặt Giang Cảnh Sơ từ chối. Nhưng chỉ cần liên quan đến người phụ nữ tên Tần Họa thì không thể.
Vài lần trước vì xử lý chuyện của cô ta không khéo, bị Giang Cảnh Sơ phạt thê thảm, đến giờ Cao Phỉ vẫn còn ám ảnh trong lòng.
Nghe Cao Phỉ báo lại, ánh mắt Giang Cảnh Sơ mới từ từ rút khỏi dáng hình Kỷ Tĩnh Nhã.
Anh đương nhiên hiểu rõ, Tần Họa gấp gáp muốn gặp anh là vì chuyện gì.
Khóe môi anh khẽ nhếch, nụ cười mang theo chút giễu cợt, anh nghiêng đầu dặn Cao Phi:
"Gửi địa chỉ chỗ này cho cô ấy, bảo đợi ở sảnh lớn."
Dứt lời, anh rút từ khay phục vụ ra một ly rượu vang, thong thả nhấp một ngụm.
Không biết từ lúc nào, Kỷ Tĩnh Nhã đã bước đến bên cạnh anh, mang theo một hương thơm thanh nhã.
Giang Cảnh Sơ rất quen thuộc với mùi hương này, mỗi lần được Kỷ Tĩnh Nhã thôi miên vào giấc ngủ, trong hơi thở anh đều vương vấn mùi hương này.
"Anh về lại Bắc Thành khi nào thế?"
Giang Cảnh Sơ thoáng sững người.
Kỷ Tĩnh Nhã khẽ cong môi cười:
"Trợ lý Cao chẳng phải nói mấy hôm trước anh đi công tác ngoại thành sao?"
Đến lúc này Giang Cảnh Sơ mới chậm rãi hiểu ra, có lẽ là mấy ngày tâm trạng anh sa sút, chẳng muốn bắt máy của bất kỳ ai.
Cao Phỉ vì muốn tránh né Kỷ Tĩnh Nhã nên tùy tiện tìm cớ.
Ánh mắt Kỷ Tĩnh Nhã nhìn anh, cũng phần nào đoán ra sự thật.
Cô bật cười:
"Xem ra trợ lý Cao giỏi che chắn cho anh đấy."
Giang Cảnh Sơ khẽ cười, thu lại ánh mắt:
"Cậu ta luôn thích tự cho mình thông minh."
Lúc ấy, Cao Phỉ đang ở khu tráng miệng tìm chút đồ ăn. Nghĩ đến việc Giang tổng cả ngày chưa ăn gì, cậu còn định mang chút bánh ngọt đến cho anh. Nào ngờ ở bên kia, vị Boss mà cậu tận tụy phục vụ lại nói xấu cậu không chút nể mặt.
Oan quá là oan!
Cao Phỉ nào biết gì nhiều về mối quan hệ thật sự giữa Kỷ Tĩnh Nhã và Giang Cảnh Sơ, chỉ biết ông chủ vì người phụ nữ khác mà buồn bã, tất nhiên cậu sẽ tìm cách che giấu.
Kỷ Tĩnh Nhã nheo mắt nhìn Giang Cảnh Sơ, nghi hoặc:
"Anh không nói gì với trợ lý Cao về chuyện giữa chúng ta sao?"
Giang Cảnh Sơ nhấp một ngụm rượu, giọng nhẹ tênh:
"Chuyện như vậy, càng ít người biết, nhìn càng giống thật."
Kỷ Tĩnh Nhã gật đầu, trong lòng bỗng nhen nhóm một tia hy vọng mơ hồ. Không ai biết cũng tốt, biết đâu một ngày nào đó vở kịch này sẽ thành thật.
Nghĩ đến đây, cô thấp giọng hỏi thử:
"Nghe nói tối nay bác trai cũng sẽ đến?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!