Tần Hoạ vốn mang theo một bụng tức giận, định tìm Giang Cảnh Sơ để hỏi cho ra lẽ.
Không ngờ chỉ đôi ba câu của anh ta đã khiến cô cảm thấy mình giống như đang vô lý gây sự.
Ngón tay cầm điện thoại của cô siết chặt lại.
"Anh nói nhiều như vậy, chẳng qua cũng chỉ đang tìm một cái cớ nghe cho đường hoàng để báo thù riêng mà thôi."
Giang Cảnh Sơ khẽ bật cười không tiếng động:
"Tổ trưởng Tần, tôi nghĩ với tư cách là khách hàng của YJ cũng như một người tiêu dùng bình thường, tôi có quyền chia sẻ những gì tôi đã trải qua, những gì tôi cảm nhận được trên mạng xã hội cá nhân của mình đúng chứ?"
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Tần Hoạ đã bị Giang Cảnh Sơ liên tục chất vấn đến ba lần.
Cô từng thấy nhiều mặt của Giang Cảnh Sơ ngang ngược, ngông cuồng, bá đạo, cũng từng thấy anh ta bám người đến đáng ghét.
Nhưng hiếm khi thấy anh ta chẳng cần ra tay, chỉ bằng vài câu nói mà đã khiến người khác rơi vào thế yếu không lối thoát như lúc này.
Trong lòng vừa bực bội, lần này cô mới thực sự đem hình tượng
"người thừa kế sắt đá, quyết đoán, thủ đoạn" của Tập đoàn Giang Thị mà thế gian đồn đại, gắn trọn vẹn vào con người Giang Cảnh Sơ mà cô từng quen.
Từ chỗ có lý thành vô lý, giọng điệu của Tần Hoạ cũng không còn hùng hổ như ban nãy nữa:
"Tôi không tin khi anh đăng bài đó lên lại không nghĩ đến việc YJ sẽ gặp phải chấn động lớn cỡ nào chỉ vì một lần bộc phát của anh."
Giang Cảnh Sơ đáp lời không chút giấu giếm:
"Tôi tất nhiên đã nghĩ đến. Nhưng điều đó có liên quan gì đến tôi?"
Tần Hoạ ghét cay ghét đắng cái kiểu dùng quyền thế ép người của anh ta, nhưng lại chẳng làm gì được, nghiến răng gọi tên anh: Giang Cảnh Sơ!
Giang Cảnh Sơ nhướng nhẹ đôi mày, khoé môi cong lên thành một đường cong lạnh nhạt:
"YJ gặp nạn, chẳng qua tổ trưởng Tần chỉ là một quản lý bình thường, cùng lắm thì lại tìm công ty thiết kế khác để làm, cần gì phải tức giận đến thế."
Tần Hoạ không biết Giang Cảnh Sơ đã sớm biết chủ của YJ chính là Ôn Lễ.
Cô chỉ định viện một lý do qua loa:.
"YJ với tôi có ý nghĩa rất quan trọng, tôi không thể tuỳ tiện rời bỏ nó được."
Rất quan trọng sao?
Giọng Giang Cảnh Sơ bỗng trở nên lạnh lùng đến rợn người. Cao Phỉ đứng bên cạnh theo phản xạ lùi lại một bước, sợ bị khí lạnh toát ra từ người anh làm cho đông cứng.
"Vậy à, nhưng xin lỗi, tôi lực bất tòng tâm. Cứ để YJ tự lo số phận của mình đi."
Giọng điệu của anh rõ ràng là muốn cúp máy, Tần Hoạ hoảng hốt kêu lên: Chờ đã!
Ngón tay Giang Cảnh Sơ đang đặt lên nút đỏ ngừng lại, chỉ nghe thấy giọng người phụ nữ bên kia hít sâu một hơi, cất lời:
"Vậy anh nói đi, rốt cuộc phải thế nào thì anh mới chịu buông tha cho YJ?"
Quả nhiên vẫn là thoả hiệp vì Ôn Lễ.
Giang Cảnh Sơ nhất thời không biết mình nên vui mừng hay tức giận.
Cảm xúc trái ngược đan xen không ngừng trong đầu anh như muốn vắt nát cả suy nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!