Tần Hoạ nói đến đây, khẽ hít sâu một hơi, nâng mắt nhìn thẳng Ôn Lễ:
"Ý em là, khi bản thân biết rõ mình không thể cho anh bất kỳ lời hứa hẹn nào, mà vẫn hưởng thụ tất cả những gì anh mang lại thì điều đó thật sự không công bằng với anh."
Nghe vậy, Ôn Lễ bật cười khẽ, âm thanh trầm thấp mà dịu dàng vang lên trong cổ họng: "Tần Hoạ, tình yêu vốn dĩ chưa từng tồn tại hai chữ công bằng. Giống như em và Giang Cảnh Sơ vậy, năm đó yêu sâu đậm đến thế, mà giờ đây, anh ta đã đi tiếp con đường đời của mình, còn em thì sao?
Vẫn cam tâm tình nguyện đứng yên ở nơi cũ. Em có thể hận anh ta không? Dĩ nhiên là không. Vì tất cả những điều đó đều là do em tự nguyện.
"Tần Hoạ bị anh nói trúng tim đen, hồi lâu cũng không phản bác được lời nào. Lúc này Ôn Lễ mới chậm rãi cầm lấy chiếc hộp quà kia, mở ra, nhìn thấy bên trong là một chiếc đồng hồ tinh xảo, khoé môi khẽ cong lên."Món quà này anh rất thích, cảm ơn em đã có lòng."
Tần Hoạ vừa khó khăn mới nói ra được lời từ chối, lại bị mấy câu nói của Ôn Lễ khéo léo xoay chuyển, dần quay về điểm ban đầu.
Cô chợt nhận ra, dù tính cách Ôn Lễ và Giang Cảnh Sơ khác biệt một trời một vực, nhưng một khi đã yêu, thì sự cố chấp lại giống nhau đến kỳ lạ.
Hai người lại ngồi thêm một lúc trong quán cà phê, rồi cùng nhau đi đến trường đón bé Tần Trĩ Y.
Cả ngày hôm đó, bé Y Y cứ mong ngóng mãi, đến khi tan học bước ra khỏi cổng trường, vừa thấy Tần Hoạ và Ôn Lễ đứng sóng đôi ở ngoài chờ, đã vui mừng reo lên.
Dưới sự nài nỉ nhiệt tình của bé, ba người nắm tay nhau đi dạo trên con đường nhỏ gần trường. Thỉnh thoảng đi ngang vài bé học sinh quen biết Y Y, tò mò hỏi:
"Y Y, đây là ba mẹ cậu sao?"
Bé Y Y không cần nghĩ ngợi gì, liền đáp ngay một tiếng Ừm rõ to: Là ba mẹ tớ đó!
Khoé môi Ôn Lễ nhẹ nhàng cong lên thành một nụ cười, nghiêng đầu liếc nhìn Tần Hoạ bên cạnh, rồi khẽ siết nhẹ tay Y Y, ra hiệu cho bé.
Lúc này Y Y mới nhận ra Tần Hoạ dường như không vui, vội vàng níu tay mẹ:
"Mami, con xin lỗi, hồi nãy con nói dối."
Tần Hoạ ngồi xuống, đối diện với con:
"Y Y, mẹ hiểu. Con chỉ muốn cho các bạn biết là, con cũng có ba mẹ giống như mọi người đúng không?"
Y Y gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ tủi thân.
Tần Hoạ khẽ thở dài:
"Vậy thì mẹ cũng phải nói xin lỗi con. Vì mẹ, nên con mới không thể có một gia đình hoàn chỉnh như bao đứa trẻ khác. Nhưng Y Y à, ngoài chuyện không có ba, con có thấy mình khác gì những bạn nhỏ khác không?"
Y Y nghĩ ngợi kỹ lưỡng, rồi lắc đầu: Không ạ.
Tần Hoạ mỉm cười, hàng lông mày đang nhíu cũng dần giãn ra:
"Vậy thì đúng rồi. Tin mẹ được không, cho dù không có ba, mẹ cũng có thể nuôi Y Y thật tốt."
Bé Y Y bĩu môi:
"Thế... mẹ có thể cõng con lên cổ cưỡi ngựa cao cao không?"
Tần Hoạ nhất thời nghẹn lời, chưa nghĩ ra cách đối phó với yêu cầu đó thì đã thấy Ôn Lễ bất ngờ cúi người, nhanh chóng bế bổng Y Y lên, để bé ngồi vững trên vai mình:
"Y Y nhìn nè, cưỡi ngựa cao cao ấy à, chú Ôn cũng có thể làm được."
Y Y cười khúc khích không ngừng, tiếng cười lanh lảnh vang vọng cả con đường. Tần Hoạ lúc này mới khẽ thở phào.
Ôn Lễ quay sang liếc nhìn cô, ánh mắt chứa đầy ấm áp:
"Y Y còn nhỏ, em nói những điều này với bé, có lẽ bé chưa thể hiểu hết đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!