Tần Họa vốn định nói rằng cô không có bạn trai nhưng lời đến bên môi lại đổi sang một cách nói khác:
"Quả thực anh ấy rất bận."
Tim Giang Cảnh Sơ bỗng chốc co rút mạnh, cảm thấy bản thân đúng là tự chuốc lấy đau khổ.
"Họ Ôn kia đâu? Trước đây hai người chẳng phải rất thân thiết sao? Tôi còn tưởng hai người sẽ đi đến cuối cùng."
Tần Họa thoáng khựng lại, thầm nghĩ có lẽ hôm qua trong thang máy, anh đã hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và khách hàng.
Nghĩ một chút, cũng lười giải thích thêm, cô chỉ nhàn nhạt đáp:
"Không ai có thể đảm bảo mình sẽ đi đến cuối cùng với ai."
Câu nói này không chỉ trả lời câu hỏi của Giang Cảnh Sơ mà còn ngầm ám chỉ quá khứ của cả hai.
Bầu không khí trong xe bỗng nhiên rơi vào im lặng.
Một lúc sau, ánh mắt Giang Cảnh Sơ lướt qua bờ vai run rẩy của cô, nhìn đôi môi tái nhợt vì lạnh, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng:
"Giả bộ gì chứ? Chưa ai dùng qua đâu, mới mua tuần trước."
Ngay cả chính anh cũng không muốn thừa nhận rằng:
Sau bao năm, anh vẫn còn nhớ rõ mọi thói quen của cô.
Tần Họa có chút sạch sẽ thái quá, những thứ như khăn tắm hay quần áo, cô chưa bao giờ dùng chung với ai.
Còn nhớ có lần hai người ở nhà anh quậy quá trớn, quần áo đều rách nát không thể mặc được. Trong lúc chờ trung tâm thương mại giao đồ đến, anh bảo cô cứ mặc tạm đồ của anh, thế mà cô kiên quyết không chịu, thà ngồi co ro trong phòng tắm suốt nửa tiếng đồng hồ.
Từ đó về sau, anh có thói quen dù ở nhà hay trên xe đều chuẩn bị sẵn đồ dùng cá nhân cho cô.
Bao năm qua, thói quen này vẫn chưa từng thay đổi.
Cao Phỉ thật sự không hiểu nổi quan hệ giữa Boss nhà mình và cô gái phía sau.
Bảo là thân thiết thì lại chẳng có lấy một câu chào hỏi tử tế. Bảo là không quen thì cô gái này lại dám lạnh nhạt với Giang tổng, thử hỏi cả thành phố Bắc Thành này có ai dám đối xử với Giang tổng như thế không?
Nhưng điều kỳ lạ nhất là, vị Giang tổng nổi danh lạnh lùng, chẳng bao giờ gần gũi phụ nữ này lại thực sự chịu đựng được cô ấy!
Cao Phỉ nhịn không được liếc nhìn cô gái thêm mấy lần, thấy cô có vẻ chẳng mấy mặn mà, cậu liền nhanh trí lên tiếng:
"Thật sự chưa có ai dùng qua, tôi có thể chứng thực. Xe của Giang tổng chưa bao giờ chở ai khác."
Giang Cảnh Sơ không ngờ Cao Phỉ lại đột nhiên nói câu này.
Anh vừa định mắng một tiếng lắm chuyện, khóe mắt đã kịp nhìn thấy cô bên cạnh khẽ động đậy, tấm khăn lông cừu vừa rồi còn bị cô ghét bỏ, nay đã ngoan ngoãn khoác lên đôi vai gầy yếu.
Trong lòng anh lập tức dâng lên một cảm giác khó chịu. Từ bao giờ, lời anh nói lại không đáng tin bằng một người ngoài?
Sau khi choàng khăn, Tần Họa mới cảm thấy cơ thể ấm áp trở lại. Cô liếc mắt nhìn hộp đựng thuốc trên giá, trên đó có in dòng chữ giống hệt túi thuốc cô đang cầm, liền hờ hững hỏi:
"Anh cũng đến bệnh viện sao?"
Giang Cảnh Sơ chỉ khẽ ừ một tiếng, không hề nhắc đến chuyện tối qua anh phải truyền nước biển.
Tần Họa lại vô tình thấy vài cái tên thuốc chữa bệnh dạ dày trên hộp, hàng lông mày nhíu nhẹ.
Chuyện Giang Cảnh Sơ có bệnh dạ dày, cô đã biết từ lâu. Đó là hậu quả của những thói quen xấu khi còn là thiếu gia ăn chơi. Anh thường tụ tập uống rượu với Hàn Hiến và đám bạn, đến nửa đêm đau quá lại kéo cô dậy hành hạ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!