Giang Cảnh Sơ và Hàn Hiếm vừa rời đi, Chu Điềm Điềm liền lau nước mắt, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn cánh cửa vừa khép lại.
"Anh Cảnh đáng sợ c.h.ế. t đi được…"
Tần Hoạ vừa bực vừa buồn cười:
"Bao nhiêu năm rồi, sao cậu vẫn cứ gặp anh ấy là sợ vậy?"
Chu Điềm Điềm làm mặt khổ:
"Hết cách, khí chất áp đảo. Chắc cả Bắc Thành này chỉ có cậu là không sợ anh ấy, còn dám hung dữ trước mặt ảnh nữa."
Nói đến đây, Chu Điềm Điềm như chợt nghĩ ra điều gì, chống cằm suy tư:
"Hoạ à, cậu nói xem, có phải trong lòng anh Cảnh vẫn còn cậu không?"
Tần Hoạ tim khẽ run, nghiêng đầu liếc cô một cái, không cẩn thận động đến vết thương sau lưng, đau đến nhíu mày:
"Cậu nói linh tinh gì thế?"
"Không linh tinh đâu, vừa nãy ở quán bar, ánh mắt anh Cảnh như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, cậu cũng thấy rồi còn gì. Còn nữa, lúc ảnh bế cậu đi, cậu cuộn tròn trong lòng ảnh không thấy nhưng tớ thì nhìn thấy rất rõ ánh mắt anh Cảnh lúc đó đầy ắp là đau lòng với cậu."
"Cậu cũng chỉ thấy là đau lòng."
Tần Hoạ bật cười:
"Đau lòng với trong lòng còn yêu là hai chuyện khác nhau."
Chu Điềm Điềm bị chặn họng, bĩu môi:
"Thôi cậu cứ chối đi, dù sao tớ cảm giác mình không nhìn nhầm đâu."
Cô ngẫm nghĩ rồi lại tò mò hỏi tiếp:
"Nếu… tạm không nói đến vị hôn thê của ảnh là Kỷ Tĩnh Nhã, nếu thật sự ảnh còn yêu cậu, cậu sẽ quay lại với ảnh chứ?"
Tần Hoạ thu lại nụ cười, giọng thản nhiên:
"Điềm Điềm! Thứ nhất, giả thiết của cậu vĩnh viễn không tồn tại. Thứ hai, cậu nghĩ giữa tớ và Giang Cảnh Sơ, thực sự chỉ cần bỏ qua mỗi Kỷ Tĩnh Nhã là đủ sao?"
Chu Điềm Điềm ngẩn người, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng:
"Hoạ à, thật sự là đau lòng thay cậu…"
Tần Hoạ lại chẳng bi quan như vậy:
"Đau lòng cho tớ làm gì, cậu và Hàn Hiến yên ổn là được rồi."
Chu Điềm Điềm vốn định đợi Giang Cảnh Sơ quay lại rồi mới đi nhưng bị Tần Hoạ liên tục đuổi, đành bất đắc dĩ rời đi trước.
Cô đi rồi, Tần Hoạ mới thở dài một hơi.
Lúc nãy, tuy cô không thừa nhận trước mặt Chu Điềm Điềm nhưng trên thực tế, khi ở quán bar, ánh mắt Giang Cảnh Sơ nhìn cô sâu thẳm, mãnh liệt, chất chứa bao tâm tình cũng khiến cô thoáng có chút nghi hoặc.
Phải chăng, thật sự như Chu Điềm Điềm nói, trong lòng anh vẫn còn cô?
Giang Cảnh Sơ đi một mạch đến hơn mười một giờ đêm mới quay lại.
Trên tay đúng là xách vài túi đồ hàng hiệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!