Chương 27: Anh không đối xử tốt với em

Thấy Chu Điềm Điềm sắp gặp nguy hiểm, Tần Hoạ nhận ra tình hình không ổn, liều mạng giãy khỏi kẻ đang giữ chặt mình, lao tới ôm lấy Chu Điềm Điềm.

Choang một tiếng, lưng cô truyền đến một trận đau nhói sắc lẹm.

Tần Hoạ khẽ rên một tiếng, thân thể run rẩy vì đau nhưng vẫn ôm chặt Chu Điềm Điềm trong lòng.

Chu Điềm Điềm hoảng hốt hét lên, định quay đầu lại xem tình trạng của Tần Hoạ nhưng bị cô giữ chặt lại:

"Đừng động, tớ không sao."

Dù không nhìn thấy Tần Hoạ bị thương thế nào nhưng nhìn cái ghế gãy vụn dưới đất là đủ hiểu tên tóc vàng kia đã dùng lực mạnh thế nào.

Giọng Chu Điềm Điềm đã mang theo tiếng khóc:

"Hoạ à, cậu sao rồi? Để mình xem thử có sao không!"

Cô quay sang hét vào mặt tên tóc vàng:

"Anh còn là người không? Cả phụ nữ mà cũng dám ra tay?"

Tên tóc vàng vốn đã bực bội, nghe vậy càng nổi đóa, định vung tiếp cái ghế lên đánh hai cô gái không biết điều này lần nữa.

Thế nhưng cái ghế chưa kịp rơi xuống, đã đột ngột nhẹ đi, ngay sau đó, cả người hắn cùng cái ghế bị một cú đá mạnh hất bay ra xa, lăn lông lốc trên sàn gần ba mét.

Lúc này Giang Cảnh Sơ đã nổi giận đến tận đỉnh đầu.

Ngay khi bước vào quán bar, ánh mắt đầu tiên anh đã thấy Tần Hoạ

- cô gái ngốc nghếch ấy rõ ràng bị thương, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, vẫn gắng sức che chở Chu Điềm Điềm trong lòng.

Chưa kịp chạy đến xem xét vết thương của cô, đã thấy tên tóc vàng giơ ghế định đập xuống.

Anh lao tới, một cú đá thẳng khiến đối phương bay ra xa.

Nhìn tên tóc vàng nằm dưới đất, Giang Cảnh Sơ vẫn chưa hả giận, cầm lấy cái ghế vừa rồi hắn định dùng, hung hãn giáng xuống người hắn từng cú một.

Tiếng va chạm giữa vật nặng và cơ thể vang lên trong quán bar ồn ào, nghe chói tai đến lạ thường.

Người vây quanh xem ngày càng nhiều, nhưng vẫn như trước, chẳng ai dám can thiệp.

Mấy tên bạn của tóc vàng ban đầu bị khí thế của Giang Cảnh Sơ dọa cho sững người, giờ nghe tiếng r3n rỉ đau đớn của tóc vàng, mới định nhào tới ra tay.

Nhưng vừa định xông lên, đã bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của Giang Cảnh Sơ quét qua:

"Muốn c.h.ế. t thì cứ lên, hôm nay tao mà không xử được tụi mày thì cái tên Giang Cảnh Sơ này tao viết ngược lại cho tụi mày coi!"

Ba chữ Giang Cảnh Sơ vừa thốt ra, mấy tên kia lập tức câm như hến.

Chúng nhìn nhau, không biết người trước mặt có phải là Giang Cảnh Sơ nổi danh khắp Bắc Thành hay không.

Đúng lúc đó, Hàn Hiến cũng vừa chạy tới, thấy tình hình trước mắt liền lao thẳng đến chỗ Chu Điềm Điềm và Tần Hoạ.

"Sao rồi? Có ai bị thương không?"

Chu Điềm Điềm vừa thấy Hàn Hiến, lập tức bật khóc:

"Hàn Hiến, đồ ngốc, sao giờ mới tới!"

Hàn Hiến cuống quýt:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!