Tần Hoạ vẫn quay lưng về phía Giang Cảnh Sơ, lo lắng sắc mặt mình không được tốt, cố gắng điều chỉnh cảm xúc rồi mới nở một nụ cười.
Cô quay đầu lại Ồ một tiếng.
"Chợt nhớ ra còn việc phải làm ở đây, không dám phiền tổng giám đốc Giang vòng lại, cứ cho tôi xuống ở đây về công ty cũng được. Sao vậy?"
Giang Cảnh Sơ vốn dĩ nghĩ Tần Hoạ nghe được cuộc trò chuyện của mình với Kỷ Tĩnh Nhã sẽ ít nhiều tỏ vẻ để tâm, không ngờ cô lại chẳng có chút phản ứng nào, thậm chí còn có vẻ... vui?
Anh bị nghẹn lời không nhẹ, siết chặt răng hàm dưới.
"Không sao, em xuống đi."
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Tần Hoạ gật đầu, ánh mắt lại liếc sang tay Giang Cảnh Sơ đang nắm lấy cổ tay cô, mỉm cười nói:
"Giang tổng, anh không buông tay thì làm sao tôi xuống được?"
Giang Cảnh Sơ lúc này mới ý thức được, lông mày khẽ nhướng, những ngón tay từ từ thả ra.
Tần Hoạ đẩy cửa bước xuống xe, tay còn đặt trên khung cửa như nhớ ra điều gì, cô quay đầu lại, nở nụ cười rực rỡ:
"Tổng giám đốc Giang, đừng quên chuyện anh đã hứa nhé. Đến lúc đó, anh cứ đến thẳng công ty tìm giám đốc Phương để bàn là được."
Giang Cảnh Sơ nhìn bóng lưng cô kiên quyết rời đi mà không ngoảnh lại, đầu lưỡi khẽ l.i.ế. m qua răng hàm.
Cao Phỉ.
Cao Phỉ đang thả hồn lên mây, đột ngột nghe tiếng gọi liền lập tức căng người như dây đàn.
"Giang tổng, anh có gì dặn dò ạ?"
Giang Cảnh Sơ hơi nhíu mày, ngón tay gõ nhè nhẹ lên đầu gối.
"Cậu nói xem, một người đàn ông trò chuyện với một người phụ nữ khác ngay trước mặt cô gái khác mà cô ấy chẳng có chút phản ứng gì, thậm chí còn cười tươi roi rói. Có phải chứng tỏ cô ấy thực sự không có tí tình cảm nào với anh ta không?"
Cao Phỉ không ngờ Giang Cảnh Sơ lại hỏi mình chuyện này, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
"Bình thường thì… đúng là không có cảm tình thật."
Giang Cảnh Sơ khựng lại, tay đang gõ cũng dừng, sắc mặt bỗng tối sầm.
Cao Phỉ nhận ra, vội tiếp lời:
"Tất nhiên... cũng có ngoại lệ."
Giang Cảnh Sơ liếc anh một cái, ánh mắt như nói: Tốt nhất là cậu nói cho cẩn thận.
Cao Phỉ gượng cười:
"Nếu tổng iám đốc nói là phản ứng của cô Tần vừa rồi sau khi nghe điện thoại thì tôi cảm thấy... có lẽ cô ấy không hề bình tĩnh như vẻ ngoài thể hiện đâu."
Ồ? Nói thử xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!