Tần Hoạ không nói gì nhưng sau đó liền ngồi thẳng người, toàn thân lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, xa cách như trước.
Giang Cảnh Sơ khẽ l.i.ế. m đầu lưỡi nơi mặt trong má, khẽ cười, giọng mang theo chút trêu chọc:
"Đừng cứng đơ như thế, dễ để lộ sơ hở lắm."
Lúc hai người xuống khỏi cáp treo, bầu trời đêm đen kịt đã không còn là những tia sáng bạc lướt qua rải rác như ban đầu, mà đã hóa thành từng chuỗi pháo hoa dồn dập, thi nhau vút lên thắp sáng cả bầu trời rồi như những viên ngọc trai rơi xuống trần gian.
Mọi người đều ngẩng cao đầu, chăm chú thưởng thức bữa tiệc ánh sáng giữa màn đêm này.
Chỉ có một người, từ đầu đến cuối không nhìn lên trời mà chỉ lặng lẽ nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt dịu dàng đầy lưu luyến, mang theo sự nhung nhớ.
Lúc này, mưa sao băng đã vào lúc rực rỡ nhất.
Tần Hoạ ngửa chiếc cổ thon dài, gương mặt dưới ánh sao lấp lánh như được dát lên một tầng ánh sáng dịu dàng.
Bỗng trong đám đông có người nhắc nhở:
"Nhanh lên, mau ước đi! Hôm nay sao băng nhiều thế, có tham lam bao nhiêu điều ước thì cũng có thể thành thật đấy!"
Tần Hoạ vội vàng nhắm mắt lại.
Điều ước thứ nhất, mong bé Tần Trĩ Y luôn mạnh khỏe, vui vẻ, lớn lên thật hạnh phúc.
Điều ước thứ hai, mong Giang Cảnh Sơ bình an thuận lợi, mọi điều mong muốn đều đạt được.
Điều ước thứ ba…
Tần Hoạ nghĩ ngợi một chút,
Thứ ba, mong Ôn Lễ sự nghiệp thăng hoa, sớm tìm được người thật lòng yêu thương anh ấy.
"Giang Cảnh Sơ, anh cũng ước đi chứ."
Ước xong, Tần Hoạ không chờ được mà mở mắt ra, vừa hay chạm phải ánh mắt của Giang Cảnh Sơ
- ánh mắt chưa kịp thu về.
Giang Cảnh Sơ ánh mắt lóe sáng, giọng nói trầm thấp mang theo từ tính:
"Em cảm thấy đường đường là Thái tử gia của nhà họ Giang, còn thiếu thứ gì phải nhờ đến điều ước?"
Tuy Tần Hoạ không tin thần thánh nhưng từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng từ bà ngoại, vẫn có chút kiêng kỵ với những điều như thế.
Cô vội đưa tay bịt miệng anh.
"Nói chuyện đừng ngông cuồng như vậy, nhanh lên, nhổ ra ba cái!"
Giang Cảnh Sơ cười cong mắt, miệng phát ra tiếng ư ư mơ hồ.
Lúc này Tần Hoạ mới buông tay.
Giang Cảnh Sơ khẽ cười: Biết rồi, đại sư.
Nói xong thật sự nghe lời mà phì phì phì ba tiếng, dáng vẻ vừa ngông nghênh lại vừa nghịch ngợm.
Sở dĩ Giang Cảnh Sơ gọi Tần Hoạ là đại sư là bởi lần đầu tiên hai người gặp nhau, đã để lại ấn tượng đặc biệt.
Hồi ấy là mùa hè, Tần Hoạ vừa trải qua bước ngoặt lớn đầu đời
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!