Chương 16: Cố tình nhắm vào

Lúc trước Hàn Hiến đột nhiên gọi điện hỏi Giang Cảnh Sơ đang ở đâu, anh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tên cú đêm này, bình thường giờ này còn chẳng buồn mở mắt, lấy đâu ra thời gian mà quan tâm anh?

Vừa rồi thấy Tần Hoạ xuất hiện, anh liền hiểu ra nga, chắc chắn là Tần Hoạ tìm anh không được nên nhờ Chu Điềm Điềm dò hỏi hành trình của anh.

Hàn Hiến nhận được tin nhắn lúc đang cùng Chu Điềm Điềm ngồi trên cáp treo, nhàn nhã tận hưởng.

[Nghe khẩu khí của Giang Thiếu đây, xem ra bất ngờ biến thành hoảng sợ rồi?]

Giang Cảnh Sơ: [Phản bội.]

Nhìn thấy hai chữ lạnh lùng ấy, Hàn Hiến lập tức hạ chân đang gác, vội vàng nhắn lại: [... Tôi bị oan mà! Chu Điềm Điềm đột nhiên nói muốn tìm cậu, tôi mới lái xe đi đón, đến nơi mới biết là Tần Hoạ cũng đi cùng.]

Sau khi gửi tin nhắn, Hàn Hiến mới sực nhớ ra, quay sang hỏi Chu Điềm Điềm:

"Tần Hoạ tìm anh Cảnh làm gì vậy? Sao cảm giác anh Cảnh không được vui cho lắm?"

Chu Điềm Điềm vốn dĩ đã bất mãn vì Giang Cảnh Sơ cố tình làm khó, thay Tần Hoạ cảm thấy uất ức.

Nghe vậy, cô liếc xéo Hàn Hiến một cái:

"Tự mình vác roi đến xin chịu phạt đấy!"

Vác roi xin chịu phạt?

Hàn Hiến nghe xong càng mơ hồ, cảm thấy chuyện này chẳng đơn giản gì.

Nghĩ đến mỗi lần Giang Cảnh Sơ dính dáng đến chuyện của Tần Hoạ là tâm trạng lại thất thường, anh liền sợ bản thân vì đưa Tần Hoạ đến mà lại khiến Giang Cảnh Sơ bực bội, vội vàng soạn thêm một tin nữa gửi đi: [Tôi lập công chuộc tội được không?

Hôm nay đưa Tần Hoạ đến cũng không phải vô ích.]

Đợi một lúc lâu, cuối cùng Giang Cảnh Sơ cũng chịu trả lời một chữ:

Giang Cảnh Sơ: [Cút!]

Hàn Hiến: [Lần này Tần Hoạ về chắc là không đi nữa đâu.]

Giang Cảnh Sơ: [Vậy thôi à?]

Hàn Hạn: [Tôi còn tra được công việc của cô ấy, hiện giờ đang làm nhà thiết kế ở một công ty thiết kế.]

Giang Cảnh Sơ: [Cậu vừa lãng phí hai phút của tôi.]

Hàn Hiến tặc một tiếng, gãi gãi trán. Xem ra không tung chiêu cuối thì không xong rồi.

Hàn Hiến: [Cô ấy nói hiện tại vẫn còn độc thân.]

Lúc Giang Cảnh Sơ thấy dòng này, ánh mắt bỗng trầm xuống, sâu như vực thẳm. Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa lại vang lên.

Lần này, Giang Cảnh Sơ không còn thờ ơ nữa.

Nhưng vừa mở cửa, hiện ra trước mắt lại là khuôn mặt cứng nhắc, chuyên nghiệp đến mức khắc lên trán hai chữ nghiêm túc của Cao Phỉ.

"Giang tổng, sắp đến giờ rồi. Cả ngày nay anh chưa ăn gì. Trước khi đi, tôi chuẩn bị chút..."

Cao Phỉ chưa nói xong đã bị Giang Cảnh Sơ nhíu mày cắt lời:

"Ngoài cậu ra, còn ai ngoài cửa không?"

Cao Phỉ: …

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!