Sáng hôm sau, Giang Cảnh Sơ vừa kết thúc một cuộc họp dài dòng và buồn tẻ. Các khớp xương thon dài của anh vừa nới lỏng cà vạt, vừa bước về phía văn phòng.
Cao Phỉ cung kính đẩy cửa văn phòng giúp anh, đợi anh bước vào rồi mới cầm tài liệu theo sau.
"Tổng giám đốc Giang, cuộc hẹn với tổng giám đốc Lưu của Tín Đạt vốn dự định vào trưa nay, đã bị dời sang thứ hai tuần sau."
Giang Cảnh Sơ vừa ngồi xuống ghế làm việc, nghe vậy liền nhíu mày đầy bất mãn.
Lý do là gì?
Cao Phỉ ngập ngừng một giây, rồi đáp:
"Nghe nói là muốn đưa vợ đi nghỉ dưỡng ở khách sạn suối nước nóng Dương Minh Sơn."
Giang Cảnh Sơ nghe xong liền bật cười, hiển nhiên không phải cái cớ để từ chối.
Lưu Khải nổi tiếng là người sủng vợ. Trong khi những tổng giám đốc khác đi xã giao, tiếp khách thì lo sợ bị vợ kiểm tra, riêng ông thì ngược lại. Kết hôn đã hơn chục năm, tình cảm với vợ vẫn ngọt ngào như thuở ban đầu, thậm chí còn muốn đeo vợ bên người mọi lúc, chẳng rời nhau dù chỉ một phút.
Việc hợp tác với Tín Đạt là mục tiêu bắt buộc phải đạt được. Ngay trong cuộc họp lúc nãy, mấy lãnh đạo cấp cao còn tranh luận sôi nổi về chuyện này.
Theo như anh tìm hiểu, gần đây không ít công ty đã bắt đầu ngấm ngầm nhắm đến Tín Đạt, hy vọng được ký kết hợp tác.
Lưu Khải thì khôn ngoan hết phần thiên hạ, chẳng bao giờ tỏ rõ lập trường thiên vị ai, cứ giữ thái độ lấp lửng khiến ai cũng phải nhấp nhổm.
Tuy tập đoàn Giang Thị chiếm ưu thế lớn nhất nhưng muốn chắc chắn giành phần thắng thì nhất định phải ra tay trước.
Giang Cảnh Sơ trầm ngâm chốc lát, rồi đứng dậy khoác lấy chiếc áo vest treo trên lưng ghế.
"Khách sạn suối nước nóng Dương Minh Sơn đúng không? Hủy hết mọi lịch trình hai ngày hôm nay, tôi sẽ đích thân đến gặp ông ấy."
Cao Phỉ lập tức gật đầu: Vâng.
Chợt nhớ ra điều gì, anh nói thêm:
"À đúng rồi, có một cô họ Tần vừa gọi điện cho anh."
Nói xong, cậu cẩn thận quan sát biểu cảm của sếp nhà mình. Dù sao thì dạo gần đây, người có liên quan đến Giang Cảnh Sơ mà mang họ Tần chỉ có một người.
Tần Hoạ, hình như là tên như thế, nhưng Cao Phỉ cũng không dám chắc có phải cô ấy không.
Giang Cảnh Sơ nghe đến cái tên ấy, bước chân khựng lại một chút nhưng rồi vẫn bình thản tiếp tục bước đi như chẳng hề bận tâm.
"Cô ấy có nói là có việc gì không?"
Cao Phỉ lắc đầu:
"Tôi bảo anh đang họp, cô ấy nói lát nữa sẽ gọi lại."
Giang Cảnh Sơ không tỏ rõ thái độ, gương mặt vẫn điềm nhiên, không để lộ chút cảm xúc nào.
Tần Hoạ khó khăn lắm mới nghĩ ra được lời lẽ để gọi điện cho Giang Cảnh Sơ, không ngờ lại đúng lúc bị trợ lý bắt máy.
Nghĩ rằng buổi sáng có lẽ anh bận thật, cô quyết định đợi đến giờ nghỉ trưa mới gọi lại lần nữa.
Chuông điện thoại reo khá lâu mới có người bắt máy, vẫn là giọng đều đều của Cao Phỉ.
Xin chào, cô Tần.
Tần Hoạ ngẩn người, rồi do dự hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!