Lê Lạc ngây ngác nhìn người đàn ông sắc mặt không vui ở ngoài cửa.
Một nửa là do sự xuất hiện đột ngột của Đoạn Minh Dương, một nửa là do bất ngờ vì tạo hình đẹp trai của hắn.
Giờ này phút này, giống y hệt như buổi tiệc thu mua một năm trước, Đoạn Minh Dương cũng xuất hiện một cách long trọng hào hoa như vậy, cũng thu hút sự chú ý của người khác như thế này.
Điều khác biệt đó là, Đoạn Minh Dương của lúc đó, khiến cho cõi lòng anh tan nát, còn Đoạn Minh Dương trước mặt này, lại khiến cho trái tim anh đập thình thịch.
Ba người trong phòng nghỉ đều im lặng một cách kỳ lạ.
Giang Lưu Thâm phản ứng nhanh nhất, bán đứng bạn bè ngay lập tức:
"Không liên quan gì đến tôi, là do cậu ấy tự bắn tim, đừng có kéo tôi vào chuyện này."
Lê Lạc vội vàng thu tay lại:
"Không phải là như cậu thấy đâu——"
Anh Giang. Nhưng Đoạn Minh Dương lại chuyển ảnh nhìn, chầm chậm bước đến gần Giang Lưu Thâm,
"Có thể mời anh tránh đi một lát không?"
Đôi giày da của hắn mỗi lần bước đi đều vang vọng, trái tim của Lê Lạc cũng đập thình thịch theo tiếng bước chân đó.
Giang Lưu Thâm đang mong mỏi thoát khỏi mớ bòng bong này càng sớm càng tốt:
"Được, hai người cứ thong thả nói chuyện, tôi đi trước một bước đây."
Nói xong xoay người chạy mất, không hề lưu luyến.
Cánh cửa phòng nghỉ lại được đóng lại một lần nữa, tiếng lạch cạch vang lên, khóa lại.
Lê Lạc nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông trước mặt, có chút thấp thỏm, giải thích một cách thận trọng:
"Chúng tôi đang nói chuyện về cậu đó, Giang Lưu Thâm nói với tôi về câu hỏi cậu hỏi anh ta ngày hôm đó, tôi có thể đảm bảo với cậu, tin đồn đều là do fan tự bịa ra thôi, tôi chỉ có tình cảm anh em thuần túy với hắn, không có chút tà niệm nào, từ đầu đến cuối tôi chỉ thích một mình cậu thôi."
Tôi biết.
Đoạn Minh Dương đặt rượu và hoa trong tay lên bàn trang điểm, cởi chiếc áo khoác trên vai xuống, vứt lên ghế sofa, rồi nghiêng người qua nhìn anh,
"Tôi từng hiểu lầm anh một khoảng thời gian, bây giờ đã không còn nghi ngờ gì nữa rồi. Vấn đề hỏi anh ta ngày hôm đó, chỉ là muốn xác nhận lại một lần nữa mà thôi."
Lê Lạc thấy giọng hắn bình tĩnh, dường như không hề giận, liền to gan mà sải bước đến:
"Vậy khi nãy chắc là cậu không hiểu lầm đâu nhỉ? Tôi chỉ đùa với anh ta thôi."
Không.
Lê Lạc đã hoàn toàn yên tâm, vui vẻ nhảy vào lòng hắn, ôm chặt lấy eo hắn:
"Sao cậu lại đến đây? Tôi còn đang định đi tìm cậu đó."
Đoạn Minh Dương ôm lấy anh, khẽ hôn lên tóc mai bên tai anh, rồi lại đến tai:
"Đến đón anh qua nhà tôi, sẵn tiện xin đạo diễn nghỉ phép một ngày."
Lê Lạc cười:
"Chúng ta nghĩ giống nhau rồi, tôi đã xin nghỉ phép xong rồi, cả ngày mai đều sẽ ở bên cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!