Chương 48: Vậy thì đừng tìm nữa

Đầu óc Lê Lạc đứng hết mấy giây mới phản ứng lại là Đoạn Minh Dương đang nói gì.

Cậu nói thật? Anh lập tức đứng dậy, vội vã nắm lấy bàn tay đang muốn rút về của Đoạn Minh Dương, siết chặt trong tay,

"Chứng cứ gì? Tìm ở đâu ra? Chắc chắn là có thể lật lại vụ án không?"

Đoạn Minh Dương đột nhiên tung ra một quả bom nổ ầm trời như vậy, bây giờ lại bắt đầu úp úp mở mở, ngồi xuống ghế dựa sofa bên cạnh, thong thả mà rót một ly rượu vang cho chính mình, thưởng thức, rồi mới từ từ mở miệng:

"Một trong số những người ngụy tạo chứng cứ năm xưa, bằng lòng nói ra chân tướng."

"Tại sao? Cậu ép người đó?"

Đoạn Minh Dương liếc xéo qua:

"Anh Lê lúc nào cũng nghĩ tôi hung ác như thế cả. Đương nhiên, nếu như tôi muốn ép thì cũng được thôi, nhưng chắc chắn sẽ làm kinh động đến hai vị ở nhà họ Đoạn kia, không được hời cho lắm. Người bằng lòng nói ra chân tướng kia là ông chủ Chu, là ông ấy chủ động tìm đến tôi."

"Chủ động? Sao đột nhiên ông ta lại bộc phát lương tâm thế?"

"Không phải. Chỉ là lần này chuyện của nhà họ Đoạn liên lụy đến ông ta. Một trong số những cô gái bị mang đi có lưu lại lịch sử tin nhắn, chứng minh ông ta có tham gia vào giao dịch này, trước kia lấy tin nhắn uy hiếp đòi tiền ông ta mà cũng không được kết quả gì, nên ôm hận trong lòng, lần này nhân cơ hội trả thù, giao nộp chứng cứ cho bên cảnh sát rồi.Lê Lạc:Sau đó thì sao?

Ông ta tìm cậu làm giao dịch à? Lẽ nào là cậu muốn giúp ông ta thoát tội? Vậy thì tôi có chút xem thường cậu đó, Giám đốc Đoạn.Ông ta tự mình chuốc lấy, sao tôi lại phải làm như thế?

"Đoạn Minh Dương nói,"Ban đầu ông ta cầu cứu Đoạn Hưng Diệp, nhưng Đoạn Hưng Diệp ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, không có thời gian để lo cho ông ta. Ông ta cũng đoán ra được gần đúng là chuyện này do ai để lộ ra, nên đến tìm tôi.

Điều kiện mà tôi đưa ra là: Ông ta bắt buộc phải thừa nhận làm giả chứng cứ trong vụ án của ba anh, sau chuyện đó thì tôi sẽ giúp ông ta quản lí công ty, không để cho công ty ông ta bị chiếm mất trong thời gian ông ta vào tù.Ông ta đồng ý?

Làm giả chứng cứ không phải là thêm một tội nữa sao?Với tội trạng của ông ta, cùng lắm là phán tội hai, ba năm tù mà thôi. Quy mô công ty của ông ta cũng không lớn, con trai còn chưa thành niên, ngồi tù gần như là đồng nghĩa với việc hai tay dâng công ty cho kẻ khác.

Nếu như ngang dọc gì cũng chạy không thoát việc ngồi tù, vậy thì khi ra tù phát hiện công ty nhà mình trở thành tài sản của người khác tốt hơn, hay là ít nhất khi ra tù vẫn có thể bắt đầu làm lại từ đầu tốt hơn chứ?Hiểu rồi.

"Lê Lạc gật đầu, nhưng lại ngay lập tức cau mày lại:"Nhưng mà chỉ dựa vào mỗi lời khai của ông ta cũng không đủ, cùng lắm chỉ là hỗ trợ thôi, nếu như không lật đổ những vật chứng tham ô công quỹ kia, thì ba tôi vẫn không thể lật lại vụ án được.Đoạn Minh Dương:Chuyện này đương nhiên là tôi biết.

"Mắt Lê Lạc sáng lên:"Cậu còn có chứng cứ khác?

"Đoạn Minh Dương không trả lời, rất thong thả mà uống hết ly rượu vang, đặt ly thủy tinh xuống, vỗ nhẹ lên đùi mình, gọi anh giống y như là gọi thú cưng:"Ngồi lên đây.

"Lê Lạc hơi ngây ra, sau đó cười rộ lên, anh nghe lời mà bước qua, nhấc chân mà chống lên sofa, mặt đối mặt ôm lấy cổ Đoạn Minh Dương, ngồi lên đùi hắn, dán sát rạt, hai l ồng ngực gần như là dính chặt lấy nhau."Giám đốc Đoạn, có phải là cậu hơi xem thường tôi rồi không?"

Giọng điệu và thái độ cao ngạo đêm nay của Đoạn Minh Dương, dường như lờ mờ không giống với lúc trước. Nếu như nói lúc trước chỉ là lạnh lùng như băng tuyết, thì tối nay chính là lạnh như băng nhọn, thỉnh thoảng đâm vào tim một cái, khiến cho người khác rất là không thoải mái.

Xem ra là Tô Chỉ và Đoạn Hưng Diệp ly hôn, quả thực là có chút khiến cho hắn quên hết mọi thứ rồi.

Nụ cười của Lê Lạc ngày càng lạnh, bờ môi vô tình hữu ý mà lướt qua gò má Đoạn Minh Dương, mãi cho đến vành tai, khẽ đưa lưỡi ra li3m lấy vành tai hắn, giống như là một con rắn độc đang lè lưỡi.

"Tôi không phải là thú cưng của cậu, cũng không phải là đang cầu xin cậu nói cho tôi biết, đừng quên mất ba tôi là vì ai mà vào tù, tôi là đang cho cậu cơ hội để chuộc tội, cậu tốt nhất là khách sáo với tôi một chút, đàn, em!"

Vừa dứt lời, cổ đột nhiên bị siết chặt lại!

Đoạn Minh Dương đột nhiên bùng phát, xách cổ áo anh lên từ sau gáy, ép anh ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy để lộ ra từng tia lạnh, đâm thấu xương tủy.

"Không phải là anh đang cầu xin tôi thì là gì?"

Cơn giận của Đoạn Minh Dương đến bất ngờ, nhanh mà lại lớn, giống như là đã nhẫn nhịn từ lâu, lúc này cuối cùng cũng bùng nổ, thần thái nháy mắt liền trở nên ngang tàng hơn, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo:

"Anh Lê, tôi không có tội gì cần chuộc cả, cũng không có nghĩa vụ phải giúp anh, tôi thậm chí có thể hủy đi những chứng cứ đã thu thập được bất cứ lúc nào, anh có thể làm gì được tôi chứ?"

Hơi thở của Đoạn Minh Dương dần dần sát lại, giọng điệu cũng trở nên trầm và ác hơn:

"Anh tưởng mình vẫn là Đại thiếu gia có thể chơi đùa người khác trong lòng bàn tay hay sao? Bây giờ anh mới là người bị chơi đùa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!