Chương 47: Anh Lê Cũng Có Lương Tâm Sao

Sau khi ăn một bữa liên hoan với những người cùng quay show tổng hợp, Giang Tiểu Phù làu bàu muốn đi hát karaoke, Đặng Lương đương nhiên là người đầu tiên đồng ý tham gia rồi, còn ngại ngùng mà kéo theo Kim Nhân.

Trên mặt Lê Lạc không từ chối, đi theo họ vào trong phòng riêng, bầu không khí vừa náo nhiệt lên thì liền mượn cớ đi vào nhà vệ sinh, chuẩn bị về trước, cuối cùng lại đụng phải Giang Lưu Thâm bị Giang Tiểu Phù gọi đến ngay tại cửa.

"Chà, cũng là người đã có gia đình rồi, sao còn ra vào những nơi mua vui như này nữa?" Lê Lạc cười nói.

Giang Lưu Thâm bước đến trước mặt, dùng vai đụng nhẹ anh một cái:

"Chà, cũng là người đã có kim chủ rồi, sao lại còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thế này?"

Lê Lạc thụi cho hắn một đấm:

"Cút mẹ đi, nói bậy bạ gì đấy. Còn có việc, đi trước đây."

Vừa nhấc chân lên, cánh tay liền bị bắt lại.

Sao vậy? Giang Lưu Thâm hiếm khi đứng đắn, chăm chú quan sát thật kĩ sắc mặt anh,

"Hôm nay cậu không đúng lắm, chẳng thèm chọc khoáy gì tôi cả. Có phải là tên họ Đoạn kia lại làm cậu giận rồi không? Nói với anh, để anh đây đi trả thù rửa hận cho cậu."

Lê Lạc cười cười:

"Cậu có lúc nói cũng nghe lọt tai đấy nhỉ."

"Lọt tai thì cậu nói thêm mấy câu với tôi đi." Giang Lưu Thâm nói,

"Chỉ cần cậu mở miệng, nể mặt tình cảm anh em mấy năm nay của chúng ta, anh đây chắc chắn sẽ giúp cậu."

"Câu này cảm động đến mức làm tôi muốn khóc này."

"Ái chà, tôi đã nói là sớm muộn gì cậu cũng khóc một lần nữa vì tên đàn ông thối đó mà, không sao, cứ khóc thoải mái, anh đây ôm cậu an ủi."

"To gan vậy sao? Không sợ về nhà phải quỳ vỏ sầu riêng à?"

"Không hề, bạn nhỏ nhà tôi hiểu lý lẽ lắm, hơn nữa chuyện gì cậu ấy cũng nghe tôi, tôi nói cái gì thì là cái đó."

Trong mắt Lê Lạc lóe lên tia gian xảo:

"Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé."

Anh lập tức bước nhanh về phía trước như tên bắn, mở rộng vòng tay ra trong ánh mắt kinh ngạc của Giang Lưu Thâm, nháy mắt liền ôm đối phương thật chặt.

"Anh em, cám ơn vì có cậu."

...

Lê Lạc vỗ mạnh vài cái lên lưng hắn, tiếng vỗ bộp bộp vang vọng trên hành lang.

Cảm giác thế nào?

Giang Lưu Thâm bất chợt ho vài tiếng:

"...! Có chút khó thở, còn có chút mắc ói."

"Sao cậu có thể nói người ta như vậy?"

"...! Bây giờ là hoàn toàn mắc ói luôn rồi."

Giang Lưu Thâm tuyệt vọng nhắm mắt lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!