"Vậy thì phải xem anh Lê có phối hợp hay không rồi." Đoạn Hưng Diệp mỉm cười, nho nhã mà lịch sự.
Vệ sĩ bước lên trước, lặng lẽ mở cửa hàng ghế sau, yên lặng đứng bên cạnh.
Lê Lạc nhìn xung quanh một vòng, sáu bảy người bao vây, lập tức liền hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân bước, ngồi vào trong xe.
Trong mắt Đoạn Hưng Diệp lộ ra vẻ khen thưởng:
"Anh Lê thực sự là to gan và quyết đoán, tôi rất thích điểm này của anh."
Lê Lạc gác chân lên:
"Quá khen, chỉ là tôi cảm thấy, anh Đoạn có lẽ không đến nỗi mất trí như vậy, xung quanh đài truyền hình chỗ nào cũng có camera, nếu như tôi có chuyện gì, anh lập tức sẽ bắt ngay tại trận rồi."
"Anh Lê đừng nghĩ xấu về tôi như vậy, trước kia chẳng qua là lập trường xung đột nên mới có những mâu thuẫn như vậy mà thôi, nếu đổi lại là em trai tôi đứng ở phía đối lập với anh, nó cũng sẽ làm vậy thôi."
"Anh đến để ly gián hay sao vậy?"
Lê Lạc mỉm cười,
"Vậy thì thật ngại quá, tôi và em trai của anh gần đây đã làm lành lại với nhau rồi, tình cảm ổn định, nói không chừng không bao lâu nữa thì anh có thể gọi tôi là em dâu rồi đấy."
Khóe mắt Đoạn Hưng Diệp giật giật:
"...! Anh Lê đúng là ưu ái nó."
Ý cười của Lê Lạc càng nhiều hơn:
"Đương nhiên rồi, Minh Dương anh tuấn nhiều tiền lại giỏi giang, đến cả người lắm mưu nhiều kế như anh đây cũng thua hắn, vậy thì sao tôi lại không sùng bái hắn được cơ chứ?"
Đoạn Hưng Diệp vẫn nho nhã lịch thiệp như cũ:
"Nhất thời sơ ý mà thôi, để cho anh cười chê rồi. Đây vốn dĩ là chuyện của nhà tôi, nhưng mà tôi thấy, anh Lê dường như có ý muốn tham gia vào vũng nước đục này?"
Lê Lạc cười lạnh: "Chuyện này tôi quyết định được sao? Là anh lấy tôi ra làm tấm bia chắn, lại còn đích thân tới cửa tìm tôi, chẳng phải là muốn kéo tôi vào vũng nước này sao? Tôi cũng trăn trở là chuyện này chẳng phải do tôi khơi mào mà, chẳng phải là anh đáng tội hay sao chứ?
Bám lấy tôi không buông thì có ích gì?Đoạn Hưng Diệp:Anh Lê đừng hiểu lầm, tôi không phải là tới gây phiền phức cho anh.
Chỉ là tôi thấy anh bị người khác lừa dối, lợi dụng, còn cố sức làm việc cho kẻ đó, nên cảm thấy đáng thương mà thôi.
Hôm nay cố ý đến đây nhắc nhở anh, đừng có mà lãng phí tấm chân tình một cách ngu ngốc như vậy.
"Lê Lạc hiểu ra rồi gật đầu:"Hiểu rồi, quả nhiên là đến ly gián.Nghe tôi nói hết trước rồi phán đoán cũng không muộn.
"Đoạn Hưng Diệp thong thả mà nói,"Chiếc xe này của tôi, anh có thấy quen không?
"Chủ đề này khó tránh khỏi việc hơi kích động một chút, Lê Lạc cũng thật sự muốn xem xem trong hồ lô của hắn ta bán thuốc gì, nên trả lời thành thật:"Minh Dương có chiếc xe gần giống vậy.Đoạn Hưng Diệp:Đúng vậy, đứa em trai này của tôi, có lẽ là trước kia chưa được nhìn thấy thứ gì tốt lành, nên lúc bước vào nhà tôi, không hiểu gì cả, chỉ đành học theo tôi từng cái một.
Tôi uống rượu đi quán bar, nó cũng uống rượu đi quán bar, tôi quản lí công ty, nó cũng muốn quản lí công ty, thậm chí đến cả xe cũng muốn mua cùng hãng với tôi, anh thấy có buồn cười không?Tôi thấy anh khá là buồn cười đó.Lê Lạc bật cười:Tôi đã từng mua một chiếc Maybach cho hắn từ lâu rồi, dừng ngay dưới lầu, hắn cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái, lẽ nào lại đi ngưỡng mộ xe của anh?
Hắn chỉ là muốn làm cho anh chán ghét mà thôi, chuyện này mà anh cũng không nhìn ra, anh thấy có buồn cười hay không?Anh Lê đúng là nhanh mồm nhanh miệng, tôi nói không lại anh.
"Đoạn Hưng Diệp cười cười, rõ ràng là nói lời nhận thua, nhưng mà không biết tại sao, trên mặt hắn ta hoàn toàn là biểu cảm nắm chắc phần thắng trong tay."Bất kể là có phải nó học theo tôi hay không, những thứ này tôi đều có thể không tính toán, nhưng mà nó cũng không thể nào...! đến cả người trong lòng muốn theo đuổi, cũng giống y như tôi đúng không?
"Nụ cười khinh bỉ của Lê Lạc cứng lại trên mặt. Đoạn Hưng Diệp tiếp tục:"Tuy là nói bọn họ quả thực là quen biết lâu hơn, cũng từng có một đoạn tình cảm, nhưng mà tình cảm không phải là dùng thời gian hoặc đến trước đến sau để cân đo mà.
Bây giờ tôi cũng đã kết hôn rồi, nó còn nhớ mãi không quên, có phải là quá đáng lắm rồi không? Anh Lê, anh thấy sao?
"Lê Lạc yên lặng như một hồ nước chết. Ở một góc mà Đoạn Hưng Diệp không thể nhìn thấy, ngón tay dần dần co lại, dần nắm lại thành nắm đấm, vẫn không ngừng dùng sức, đầu móng tay bằng phẳng đâm vào trong da thịt."Anh đang nói bậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!