Chương 41: Nắm Chặt Tay Tôi Đừng Buông Tay Đó

Quãng đường đi từ bãi đỗ xe đến biệt thự ngoại ô tư nhân của Đoạn Minh Dương chưa đến một phút, La Bằng đã gọi điện đến, mắng thì không dám mắng, chỉ đành khóc lóc xin tha:

"Tổ tông!! Cậu đừng gây chuyện nữa có được không!! Làm thế thì công ty chúng ta quan hệ với bên ngoài thế nào đây!!"

"Anh không cần lo, để tôi xử lý."

"...! Giám, Giám đốc Đoạn? Sao ngài lại...! A Lạc đâu?"

"Anh ấy đang ở chỗ tôi." Đoạn Minh Dương nghe điện thoại, đưa mắt nhìn Lê Lạc đang ngồi trên sofa, không hề khách sáo mà tự rót một ly rượu vang cho mình, nâng ly rượu cười híp mắt nhìn qua đây, khẽ nhíu mày.

Anh ấy rất ổn.

La Bằng:

"Ồ ồ, vậy thì tốt, vậy hai người cứ làm việc đi, không làm phiền ngài nữa..."

Nói xong liền vội vàng cúp điện thoại, hệt như là sợ nghe thấy chuyện gì không nên nghe vậy.

Nhưng giây tiếp theo, chuông điện thoại lại vang lên, cùng với đó là tiếng thông báo tin nhắn mới hết lần này đến lần khác, dày đặc và gấp gáp, khiến cho phòng khách yên tĩnh trở nên ồn ào hẳn.

Lê Lạc cười nói:

"Ai bảo cậu thu điện thoại của tôi làm gì, đã nói rồi, cậu không thu tôi cũng sẽ tắt máy thôi, vậy thì ai mà chịu nổi?"

Đoạn Minh Dương quyết đoán tắt nguồn máy, nói:

"Anh không nên chia sẻ bài đó."

"Vâng vâng vâng, rước thêm phiền cho cậu rồi. Chú Phùng đã mắng tôi rồi, cậu đừng có mắng thêm nữa."

"Chú ấy nói đúng, anh không nên để mình bị cuốn vào cuộc chiến của nhà họ Đoạn."

Lê Lạc kinh ngạc:

"Sao cậu biết được khi nãy ở trong bãi đỗ xe chú ấy nói gì với tôi? Hai chúng ta cách nhau khá xa mà."

Giọng điệu cũng giống y hệt nhau, xém chút nữa là anh nghi ngờ Đoạn Minh Dương lắp thiết bị nghe lén trên người anh nữa ấy chứ.

Rất rõ ràng.

Rõ ràng sao? Lê Lạc nhớ lại khi nãy, gật đầu một cách trầm tư,

"Cũng đúng, biểu cảm lúc chú ấy đi nghiêm túc đến vậy, giống như không phải là đến công ty để dọn dẹp hậu quả cho tôi, mà là như muốn nhặt xác cho tôi vậy."

Anh lại rất thảnh thơi mà nhấp một ngụm rượu:

"Thực ra hai người không cần lo lắng đến vậy đâu, tôi chỉ là muốn chuyển đổi sự chú ý của mọi người từ tôi sang chuyện của nhà cậu thôi, không tin thì bây giờ cậu mở bảng hotsearch lên mà xem thử, chắc chắn có hiệu quả."

Đoạn Minh Dương vẫn đứng tại chỗ nhìn anh, lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, tựa như là không tin anh.

Lê Lạc đặt ly rượu xuống đứng dậy, với tay kéo hắn ngồi xuống ghế sofa, sẵn tiện rót một ly rượu cho hắn, tự làm chủ mà cụng ly với nhau.

"Cậu tin tôi đi, tôi là đỉnh lưu đó biết không? Nơi nào có lưu lượng nơi đó chính là địa bàn của tôi. Làm sao để thu hút sự chú ý của mọi người, tạo tin đồn, đó đều là những chuyện mà tôi rành nhất."

Đoạn Minh Dương im lặng mấy giây, cuối cùng hắn chịu lấy điện thoại mình ra xem, Lê Lạc liền tiến gần đến nhìn tình hình mới nhất trên mạng bây giờ.

Khi nãy trong một lúc nhất thời, anh chia bài tin tức của nhà họ Đoạn với tiêu đề là:

"Mắng tôi thì được, nhưng Giám đốc Đoạn nhà tôi thực sự là vô tội mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!