Bầu không khí căng cứng một giây, Lê Lạc nhanh chóng lập tức hoàn hồn lại, cười mà ý không đạt vào đáy mắt: Chào anh.
Anh còn có thể nói chuyện châm chọc vào câu với Đoạn Minh Dương, nhưng với Đoạn Hưng Diệp, anh không có chút hứng thú để châm chọc nào cả.
Ngẫm lại, chỉ nhìn vào mỗi vẻ bên ngoài mà thôi, thì Đoạn Hưng Diệp đúng thật là hiền hòa dễ gần hơn em trai hắn ta rất nhiều, bất kể là khi xuất hiện trên tạp chí, hay là trong các buổi yến tiệc ban đêm thì hắn ta đều mang dáng vẻ dễ gần như vậy, khóe môi thường nở một nụ cười, hơn nữa những lời nói ra cũng vô cùng đẹp đẽ, trong giới kinh doanh có thể gọi là mọi mặt đều thuận lợi, là hình mẫu của giới quý công tử nhà giàu.
Không biết có bao nhiêu tiểu thư nhà danh giá muốn gả cho vị Đại thiếu gia nhìn có vẻ dịu dàng lại anh tuấn như thế này, nhưng mà mấy năm trước Đoạn Hưng Diệp lại đột nhiên kết hôn cùng nữ ca sĩ Tô Chỉ, khiến cho trái tim của rất nhiều thiếu nữ vỡ nát.
Nhưng mà cuộc hôn nhân không tuân thủ theo tục lệ này đã phá vỡ những cuộc hôn nhân theo thường lệ trong giới hào môn, nên cũng giành được không ít tiếng thơm cho hắn ta, người ngoài giới thì ai ai cũng thổi phồng lên, bảo hắn là tổng tài dịu dàng lịch thiệp chân chính, bởi vậy mấy năm gần đây danh tiếng của Đoạn Hưng Diệp ở trong giới kinh doanh vô cùng tốt, đặc biệt là khi so sánh với đứa con riêng lạnh lùng không hợp với mọi người kia.
Nhưng mà những cái bên ngoài này, lừa dối người khác thì còn được, lại lừa không nổi những người cùng nằm ở trên đỉnh cao của giới thượng lưu.
Cuộc sống riêng của Đoạn Hưng Diệp như thế nào, Lê Lạc đã từng thấy qua.
Năm anh mười tám tuổi, một số đứa bạn tạp nham nói là chúc mừng việc anh thành niên, dẫn anh đến một buổi tiệc riêng do Đại thiếu gia nhà họ Đoạn tổ chức, ở đó, anh mới thật sự là thấy được cái gì gọi là ao rượu rừng thịt, hoang dâm vô độ, phụ nữ không được xem là người, mà chỉ là bình chứa để đàn ông phát ti3t d*c vọng mà thôi.
Anh gớm ghiếc đến mức nôn cả cơm tối ra ngoài, lúc bước ra ngoài phòng vệ sinh còn phát hiện một cô người mẫu ít nổi trốn trong đó, thấy anh thì run lẩy bẩy, nói là bạn cô mang cô đến chỗ này, cô không biết đây là một buổi tiệc như vậy, cô mới mười sáu tuổi, khóc lóc xin anh đừng đối xử với cô như thế.
Lê Lạc lập tức kéo cô dậy ôm vào trong lòng, nhân lúc bên ngoài đang nháo nhào dẫn cô thoát khỏi nơi ma quỷ này.
Người khác thì chỉ tưởng là anh dẫn người về nhà từ từ mà chơi, nên cũng không hỏi gì nhiều.
Từ sau ngày hôm đó, anh cũng cắt đứt liên lạc với đám bạn đó, Đại thiếu gia nhà họ Đoạn cũng thăng lên vị trí đầu tiên trong bảng những người mặt người dạ thú trong lòng anh.
Ông già nhà họ Đoạn kia chắc là tạo ra quá nhiều nghiệp, nên sinh ra hai đứa con trai, vốn dĩ muốn một đứa là muốn giúp ông ta Hưng Nghiệp, một đứa muốn giúp ông ta Vang danh, nhưng mà đến cuối cùng, một đứa thì thành đứa con phá hoại hoang dâm vô độ, đứa còn lại thì trở thành con riêng tiếng xấu vang xa.*
Nhưng mà so giữa hai người, thì ít nhất Đoạn Minh Dương cũng ác đường đường chính chính, thẳng thắn thành thật, ví dụ như là nói muốn phong sát anh thì sẽ trực tiếp đưa ra mệnh lệnh, thông báo cho tất cả các công ty giải trí không được nhận anh.
Nói không phong sát anh thì lại lập tức thu hồi mệnh lệnh, giữ lời hứa trả vị trí đại ngôn lại cho anh, quyết không làm những chuyện như nói một đằng làm một nẻo.
Cho nên nếu so với Đoạn Minh Dương, thực ra anh càng đề phòng con hổ mặt cười trước mặt anh bây giờ hơn.
"Anh Lê gặp được tôi hình như là không vui lắm thì phải?" Đoạn Hưng Diệp khẽ nhíu mày,
"Những chuyện trước kia em trai tôi làm với anh đúng là có quá đáng chút, nhưng mà tôi không hề tham dự vào, cũng đã khuyên can nó rồi, anh đừng hiểu lầm tôi như vậy."
Mí mắt Lê Lạc giật lên: Anh chỉ chuyện nào?
"Chính là chuyện thu mua công ty của bọn anh gần đây, anh Lê chắc cũng biết là tôi đang nói chuyện gì mà đúng không?"
Đoạn Hưng Diệp cười nhìn anh,
"Nếu không thì còn chuyện nào nữa?"
Lê Lạc lặng lẽ thở hắt ra một hơi:
"Hắn không thích tôi cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai rồi, tôi và hắn đã chẳng còn gì để nói nữa."
"Con người của Minh Dương thực ra có chút lạnh lùng, nhưng hi vọng anh Lê đừng vì những chuyện đó mà quy chụp luôn những người khác chứ, cá nhân tôi vẫn rất là muốn làm bạn với anh mà."
Lê Lạc khẽ hừ một tiếng:
"Anh? Muốn làm bạn với tôi?"
"Nếu như anh Lê không tin thì có thể hỏi cô Dương." Đoạn Hưng Diệp nhìn về phía Dương Tịnh, nụ cười dịu dàng,
"Tôi thường hay nhắc về anh với cô ấy, đúng không?"
Trong mắt Dương Tịnh lóe lên một tia kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng cô vẫn chọn phụ họa theo:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!