Bảy giờ tối, đúng giờ cao điểm của nhà hàng.
Lê Lạc tìm một nhà hàng hoàn cảnh yên ắng thanh nhã, thuê một phòng riêng, cánh cửa gỗ dày được điêu khắc tỉ mỉ vừa đóng lại, bên trong chỉ có nhạc nền chầm chậm du dương vang lên, tiếng người ồn ào bên ngoài không hề truyền vào trong phòng, tiếng nói chuyện của người trong phòng đương nhiên cũng không thể vọng ra đến bên ngoài được.
Anh tháo giày ra, giẫm lên tấm thảm lông dài và dày mềm mại đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống, Lâm Trừng đi theo phía sau cũng ngồi vào chỗ.
Muốn ăn gì?
Lê Lạc đưa thực đơn cho cậu.
Ừm để em xem xem... Thần thái của Lâm Trừng tự nhiên, không cậu nệ nhiều, sau khi lặng lẽ lướt hết một lượt thì nhanh chóng chọn vài món, từ thức ăn lạnh cho đến đồ ngọt, không thiếu một loại nào, có hai món là do nguyên liệu không dễ kiếm lắm, anh cũng không hỏi nhiều, có vẻ là cậu thường hay đến những nơi cao cấp như thế này.
Lê Lạc nhìn dáng vẻ chọn thức ăn thuần thục của cậu, hơi khẽ nhíu mày lại.
Lúc trước khi La Bằng chọn thực tập sinh, anh cũng đã giúp nhìn hồ sơ của Lâm Trừng, dựa theo cột bối cảnh gia đình khi đó, ba mẹ của Lâm Trừng đều là những người làm công ăn lương bình thường, tiền lương có lẽ cũng không quá cao, làm sao mà có tiền đưa cậu đến ăn ở những nơi một bữa cũng tốn hết mấy ngàn tệ như vậy được chứ?
"Cám ơn anh Lạc, anh bận thế mà vẫn dẫn em ra ngoài ăn cơm." Lâm Trừng mím môi hút một ngụm nước trái cây, ngoan ngoãn cám ơn.
Lê Lạc tạm thời thu dòng suy nghĩ lại, cười cười:
"Không có gì, khoảng thời gian trước khá bận, lâu rồi không ăn cơm nói chuyện với em, gần đây em thế nào?"
"Vẫn tốt ạ, chỉ là sắp phải tham gia show, cảm giác có chút căng thẳng. Anh Lạc cũng biết mà, em chẳng có tài năng gì, hát cũng bình thường..." Lâm Trừng càng nói thì giọng càng nhỏ.
Lê Lạc không vội an ủi cậu, anh rót một ly rượu cho mình, hỏi:
"Em thấy những bình luận trên mạng chưa?"
"Dạ rồi...! Thực ra họ nói cũng không sai, chương trình này vốn dĩ chẳng đến lượt em tham gia, em cũng không phải là rất muốn đi. Em muốn luyện cơ bản cho thật chắc rồi mới vươn lên sau, bây giờ còn chưa vững những bước đi cơ bản, đã vội thúc giục em chạy rồi..."
Lê Lạc nghe ra vấn đề:
"Nếu như em không bằng lòng, vậy thì sao lúc bắt đầu lại chấp nhận chứ? Là ý của Giám đốc La hả? Hay là...! ý của Giám đốc Đoạn?"
Ánh mắt Lâm Trừng tránh né, ấp a ấp úng không nói thành lời.
"Hiểu rồi, là ý của Giám đốc Đoạn." Lê Lạc trả lời thay cậu,
"Xem ra anh thật sự phải tìm hắn nói chuyện đàng hoàng rồi."
Lâm Trừng hơi hoảng hốt:
"Anh Lạc, anh đừng trách Giám đốc Đoạn, anh ấy cũng chỉ muốn tốt cho em, muốn em được xuất hiện nhiều hơn thôi."
"Tiểu Trừng, em chắc chắn hắn làm như vậy là tốt cho em? Chứ không phải——"
Chứ không phải là xem em là một món đồ chơi có thể dùng danh vọng và địa vị làm thứ trang trí cho hắn?
Những lời này có chút tàn nhẫn, Lê Lạc do dự một lát, vẫn nhịn không nói ra thành lời, anh đổi một cách nói khác: "Hắn là một thương nhân, không hiểu được thứ tự và lùi tiến, chỉ biết mong lợi ích lớn, mong nhanh chóng đạt được thành công, tưởng là cho em thứ tốt nhất thì có thể đưa em đến địa vị cao, nhưng giới giải trí không hề đơn giản như vậy, dục tốc bất đạt, ngược lại chỉ mang đến sự phản tác dụng.
Anh ở trong giới giải trí này nhiều năm như vậy không phải là không biết gì, em phải tin anh.Dạ, em tin mà!
"Lâm Trừng đồng ý thoải mái ngoài dự đoán, thậm chí đến chút tia do dự hay dao động cũng không có. Lê Lạc chuẩn bị đầy những lời dạy dỗ trong bụng ngược lại lại trở nên ngập ngừng:"... Sao em dễ dàng tin anh thế? Có phải là người khác tùy tiện dỗ dành em vài câu thì em chạy theo người ta luôn rồi à?Sao có thể chứ, bởi anh là anh Lạc mà.
"Lâm Trừng cười cười ngại ngùng,"Em nghe theo anh Lạc hết."
Giữa thần thái của thiếu niên dường như có sự tin tưởng không hề nghi ngờ, ánh mắt thẳng thắn và chân thành, đối diện với ánh mắt như vậy, cho dù có là hòn đá cứng đến mấy đi chăng nữa cũng sẽ bị tan chảy mất thôi.
Lê Lạc mím môi nhấp một ngụm rượu, rượu chảy xuống cổ họng hơi đắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!