Chương 11: Là Em Bảo Hắn Đổi À

Lúc đi ra từ nhà tù cho đến khi về đến nhà, đã là khoảng mười một giờ, Lê Lạc lười đi ra ngoài lần nữa, nên để cho Đặng Lương đi đến nhà hàng gần đó đóng hộp một phần thức ăn đơn giản mang về, kết quả là khi anh vừa mở hộp ra nhìn một cái:

Cải xoăn luộc, rau cần tây, tôm xào nhạt...! Anh ăn được hai miếng, thực sự là cảm thấy thanh đạm đến không còn khẩu vị gì nữa, nên để hết cho Đặng Lương.

"Anh, anh không ăn sao?"

"Cái này làm sao mà ăn, một chút dầu với muối cũng không có đúng không?"

Đặng Lương tận tình khuyên nhủ:

"Gần đây anh thức khuya, lịch trình thì dày đặc, không thể ăn quá nhiều dầu mỡ được, dễ nổi mụn, còn dễ phát phì nữa!"

"Cậu tưởng mấy cái máy thể hình trong phòng tập gym của tôi để trưng à?" Lê Lạc vén vạt áo lên, để lộ ra một nửa vòng eo trắng nõn:

"Nè nè nè, nhìn cơ bụng của anh cậu đi, có thiếu miếng nào không hả?"

Đặng Lương vội vàng che mắt lại, lại không nhịn được mà nhìn qua khe ngón tay:

"Wow, anh, dáng người của anh thật quyến rũ!"

"Có biết nói chuyện không hả? Cái này gọi là nam quá!"

"Dù sao, dù sao thì cũng là rất đẹp trai!" Đặng Lương sờ sờ một bụng mỡ của mình, ợ một hơi:

"Em cũng không ăn nữa, chiều đi gặp nữ thần của em, phải anh tuấn tiêu sái một chút."

Lê Lạc cười phụt thành tiếng:

"Có cần tôi chọn cho cậu một bộ quần áo không?"

Đặng Lương lập tức gật đầu như trống bỏi.

"Đợi đó, tôi đi thay đồ trước đã."

Lê Lạc bước vào phòng thay đổi, cởi áo khoác ngoài trên người mình ra, đứng trước tủ treo đầy quần áo của mình, suy nghĩ xem hôm nay phối đồ gì mặc ra ngoài.

Buổi sáng đi thăm tù ăn mặc giản dị, buổi chiều đến đài truyền hình tuy là sẽ phải thay đồ, nhưng mà quá trình di chuyển ở giữa cũng không thể ăn mặc tùy tiện được, nếu không thì bị fan hoặc truyền thông chụp phải hình không chỉnh sửa gì, hình tượng quý công tử tinh tế của anh sẽ tan vỡ mất thôi.

Cũng may anh là giá treo đồ trời sinh, mặc cái bao bố cũng không khó nhìn cho lắm, lại thêm thẩm mỹ quần áo của anh rất ổn, trước nay vẫn luôn được các blogger thời trang xem là hình mẫu về việc gu thời trang xuất sắc mà thảo luận.

Nếu như không phải như vậy thì cũng sẽ không lọt vào mắt xanh của nhãn hàng G, trở thành người đại ngôn châu Á đầu tiên của họ.

Người đại ngôn...! ha.

Lê Lạc cất bộ quần áo được nhãn hàng G tài trợ vừa lấy ra lại vào tủ quần áo.

Tuy là Đoạn Minh Dương đồng ý hợp tác với anh, nhưng mà vị trí người đại ngôn này chắc là hắn sẽ không nhường cho anh rồi, tình mới bao giờ cũng được cưng chiều hơn tình cũ mà.

Huống chi anh còn chẳng được xem là tình cũ nữa.

Lâm Trừng có thể quang minh chính đại mà gọi một tiếng Anh Minh Dương, còn đổi lại được một tiếng gọi Trừng Trừng của hắn.

Trước kia lúc anh gọi Minh Dương, nhiều lắm cũng chỉ đổi lại được một câu Có chuyện gì của người đó.

Đến cả gọi tên cũng rất ít khi gọi, thì càng khỏi phải nói đến việc gọi tên thân mật của anh là Lạc Lạc gì đó.

Ọe, nghe là thấy gớm, õng à õng ẹo không ra gì, ai mà thèm.

Lê Lạc chọn đến bực mình, bèn nhắm mắt lại chỉ đại vào tủ, lấy một bộ quần áo thoải mái ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!