Chương 37: Giết!

Trong thạch động, ba cỗ thi thể mới, ba tên bị thương, thêm một người Thạch Nham.

Thạch Nham vừa đứng vào trong động, chưa làm cái gì đã cảm giác được tinh khí không ngừng từ ba xác chết mới kia bốc lên cuồn cuồn, tinh khí chui vào bảy trăm hai mươi cái huyệt đạo trong thân thể hắn, khiến huyệt đạo hắn cũng thấy hơi đau nhức.

Cứ tự nhiên mà Thạch Nham vận chuyển Bạo Tẩu, cơ thể khô quắt, thân hình vốn đã gầy còm, lại gầy thêm một vòng.

Một khí tức tà ác âm lãnh, điêu linh, từ trong sương trắng lượn lờ toàn thân hắn nhanh chóng tỏa ra, lan khắp toàn bộ thạch động.

Khí tức tà ác này, tựa như có lực lượng kỳ diệu mê hoặc lòng người.

Ba tên Võ Giả còn sống, không tự kìm được hút vào một ít sương trắng mờ mịt này, một cỗ oán khí điên cuồng giết chóc, đột nhiên từ tận đáy lòng xuất hiện.

"Tiểu tử! Ta muốn lột da của ngươi!"

Đại ca đầu lĩnh quát lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay đột nhiên nở rộ ra một đóa hoa anh túc yêu dị màu xanh xám, hoa anh túc kia hoàn toàn do Tinh Nguyên ngưng luyện thành trông rất sống động, ở lòng bàn tay hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được căng phồng lên.

Chỉ một chốc, hoa anh túc màu xanh xám đã to cỡ quạt hương bồ, giữa nhụy hoa có nhiều đốm hào quang băng hàn lạnh lẽo thấu xương, có lục quang mơ hồ khuếch tán ra.

Theo cánh tay vung lên, một đóa hoa anh túc cỡ quạt hương bồ kia, lập tức từ trong lòng bàn tay hắn bay ra ngoài.

Đóa hoa anh túc, như mở cái miệng to hung tàn giống bồn máu, ập về phía Thạch Nham hung ác cắn tới, giống như phải nuốt đầu Thạch Nham vào giữa nhụy hoa.

Hát!

Thạch Nham gầm nhẹ một tiếng, từng đợt từng đợt lực lượng tiêu cực mới hút vào trong huyệt, nhanh chóng bắt đầu ngưng luyện, từ trong lỗ chân lông toàn thân hắn tràn ra, nháy mắt ở trước người hắn ngưng hóa thành ba quỷ ảnh.

Quỷ ảnh trôi nổi tại trước người hắn, âm trầm đáng sợ, trong con mắt ẩn chứa oán hận vô cùng vô tận với thế gian.

"Lão Nhị! Tiểu Tứ! Lục tử!"

Tên thanh niên nhỏ gầy kia, vẻ mặt hoảng sợ, ngơ ngác nhìn quỷ ảnh trôi nổi ở trước người Thạch Nham, không kềm được hoảng sợ kêu lên.

Ba quỷ ảnh, rõ ràng đúng là bộ dáng của ba cỗ thi thể mới trên mặt đất!

Đại ca đầu lĩnh cũng biến sắc, không khỏi lui lại một bước, nhưng lại không có thu hồi một đóa hoa anh túc yêu dị kia, vẫn chụp về phía đầu Thạch Nhanh, hung hăng cắn xuống dưới.

Phá!

Thạch Nham tung quyền, từng đợt từng đợt sương trắng lượn lờ ngưng luyện, đủ loại lực lượng tiêu cực như dòng suối nhỏ tụ tập lại, trở thành một ngân xà màu trắng xám, đột nhiên chui vào chính giữa nhụy hoa anh túc kia.

Oành!

Hoa anh túc căng cứng nổ tung, nhiều đốm sáng băng hàn, đột nhiên bắn nhanh ra, như yên hoa rực rỡ, yêu dị, thật quỷ dị.

Cẩn thận!

Đại ca đầu lĩnh kinh hô một tiếng, nhanh bước lên phía trước một bước, bảo vệ hai người khác, trong lòng bàn tay nhiều đốm dị quang lóe lên, lúc tiến lên ôm lấy, những quang điểm băng hàn đó bắn nhanh tới đó toàn bộ tiến vào trước ngực hắn.

Thạch Nham vẻ mặt lãnh khốc, tâm niệm khẽ động, trong thạch động u ám, toàn thân hắn thạch hóa, biến thành màu nâu tối, cứng rắn như sắt.

Mười mấy quang điểm băng hàn, Bùm bùm bắn tới trên người hắn, lại bị thân thể hắn sau khi thạch hóa ngăn cản hết, chỉ có âm hàn khí nhè nhẹ, xuyên thấu qua cơ thể thạch hóa, thẩm thấu vào thân thể hắn.

Âm hàn khí này, nhanh chóng xông vào bên trong thân thể hắn, lại bị cơ thể sau khi thạch hóa của hắn triệt tiêu phần lớn lực lượng.

Chỉ chớp mắt, tay chân Thạch Nham đã khôi phục bình thường, không cảm giác được một chút băng hàn khí nữa.

Đinh Nham!

Địch Nhã Lan vọt vào, liếc mắt nhìn thấy một mình Thạch Nham đối mặt ba tên Võ Giả, nhịn không được kinh hô một tiếng, quan tâm nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!